Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“. . . . . .”
Trong lòng Thời Tiểu Niệm chùng xuống, cô rũ mắt, đôi mắt ảm đạm.
Cô làm sao vậy, học theo tính đa nghi của Cung Âu sao?
Chỉ là đi trị liệu mà thôi, có thể có chuyện gì được, mỗi ngày Cung Âu còn đề phòng Mona mưu đồ quấy rối cô.
Thời Tiểu Niệm nghĩ như vậy, xoay người đi về xe, gương mặt không có một chút vui vẻ.
“Thời Tiểu Niệm! Đang nhớ anh sao?”
Bỗng nhiên một âm thanh bá đạo vang lên bên tai cô.
Là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ tai nghe bên tai, thì ra là để cô nói chuyện cùng anh, không khỏi lộ một nụ cười, ngoài miệng trả lời: “Anh mới đi không đến một phút đồng hồ, nhớ gì mà nhớ.”
“Nói thật em sẽ chết sao?”
Cung Âu cất giọng đều đều, không nghe ra một chút mệt mỏi.
“Cái gì hả.” Thời Tiểu Niệm giả ngu.
“Anh nghe ra em rất nhớ anh, muốn anh trở về ngay lập tức!” Cung Âu tự cao tự đại nói.
“Em không có.” Thời Tiểu Niệm sờ sờ cái mũi, chột dạ trừng mắt, giọng điệu như hắn thực sự nghe được cô.
“Bất kể có nghe được hay không!” Cung Âu bá đạo nói: “Không được phép cắt liên lạc, em phải luôn nói chuyện với anh!”
“Ưm, được rồi.”
Thời Tiểu Niệm ra vẻ bất đắc dĩ lên tiếng, trong mắt ý cười càng sâu.
Quả nhiên là cô nghĩ nhiều, căn bản Cung Âu không có ý gì với Mona, đi leo núi còn muốn nói chuyện cùng cô.
Thời Tiểu Niệm nâng mắt, chỉ thấy Phong Đức đứng ở cách đó không xa, như cười như không nhìn cô, vẻ mặt như nhìn thấu nội tâm cô.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm cảm thấy lúng túng.
“Anh có cần phải như vậy không? Leo núi còn mở điện thoại nói chuyện, tôi nghĩ anh phải thả lỏng một chút, cho mình một chút không gian.”
Giọng nói của Mona vang lên trong tai nghe của Thời Tiểu Niệm.
“Lo chuyện leo núi của cô đi! Không cần quản tôi!”
Giọng nói của Cung Âu phút chốc lạnh xuống.
“Cung tiên sinh, bây giờ anh nên thưởng thức phong cảnh đẹp xung quanh chứ không phải gọi điện thoại.” Giọng Mona có một chút bất đắc dĩ: “Anh với Tiểu Niệm mỗi ngày ở cùng nhau, có nhiều chuyện để nói như vậy hả?”
“Có!” Cung Âu thản nhiên trả lời, sau đó giọng nói bỗng nhiên lại trầm xuống, vừa đi lên núi vừa hỏi: “Thời Tiểu Niệm, em đang làm gì?”
“Nói chuyện phiếm với anh.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Không làm chuyện gì khác?”
“Không có. Em có thể làm cái gì?” Thời Tiểu Niệm thong thả đến trước xe, đưa mắt nhìn Ô sơn, nghĩ đến lời Mona nói: “Anh nên ngắm nhìn phong cảnh đi, nếu không anh tả cho em nghe một ít phong cảnh trên núi được không?”
Nếu đã đi vận động, vẫn là hy vọng anh có thể nghe lời của bác sĩ.
Cung Âu đi từ từ lên núi, hô hấp dần dần trở nên nặng nhọc, tiếng nói trầm thấp: “Em chưa từng đến Ô sơn sao?”
“Không có.”
Mặc dù sống ở thành phố S nhiều năm, nhưng quả thật cô chưa từng tới Ô sơn.
“Được rồi, vậy nghe anh kể!” Cung Âu đáp ứng Thời Tiểu Niệm, sau đó đưa mắt quan sát cảnh xung quanh, giọng nói trong trẻo: “Có một cái cây, hai cây, ba cây, ba cây đại thụ lớn, lá cây rất nhiều!”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, có ai diễn tả phong cảnh bên cạnh mình như vậy không đây?
Một cây, hai cây?
Quả nhiên là con người của khoa học kỹ thuật, lúc còn đi học anh nhất định là một phần tử học lệch khoa.
“Không phải chứ Cung tiên sinh, Tiểu Niệm là họa sĩ vẽ truyện tranh, nói như thế nào cũng là một văn nhân, ngay cả phong cảnh anh cũng không hình dung được sao?”
Giọng nói nghi hoặc của Mona truyền đến, nói ra những lời Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ.
Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi đi tới đi lui, chợt nghe thấy giọng nói giận dữ của Cung Âu truyền đến: “Liên quan gì đến cô, người phụ nữ của tôi thích nghe là được! Thời Tiểu Niệm, em có thích nghe hay không?”
“À …. .” Thời Tiểu Niệm chần chờ hai giây, thành thực trả lời: “Thích.”
Hắn miêu tả như vậy cũng có một chút khác biệt.
“Có nghe thấy không, cô ấy thích!”
Trên núi, Cung Âu lập tức quát Mona, bỗng nhiên ý thức được Mona không nghe được tiếng nói trong điện thoại, không khỏi lạnh lùng trừng mắt liếc cô một cái, sau đó đi nhanh lên phía trước.
“. . . “
Mona đứng trên một tảng đá, ánh nắng xuyên qua tán cây dừng trên mặt cô ta.
Gương mặt xinh đẹp hơn người, đôi mắt như hai giọt nước biển trong suốt, cô ta nâng mắt nhìn bóng dáng của Cung Âu, anh rất cao ngạo, ánh mắt Mona dần lóe lên sự phức tạp.
Thời Tiểu Niệm ở bên ngoài cảm thấy hơi mệt mỏi, mở cửa xe ngồi vào trong, giọng nói Cung Âu tiếp tục vang lên bên tai cô.
“Bên trái có tảng đá, bên phải có tảng đá.”
“Trên cây có tổ chim, có những con chim non!”
“Ô sơn cũng không có gì hay để xem, tất cả đều là nơi người ta đã đi qua, không có ý nghĩa gì, anh muốn đưa em đi khám phá đại dương!”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên xe “ Ừ hử” tùy tiện trả lời, vô thức nghiêng đầu, hàng mi dài khẽ khép, cả người hướng ghế xe nằm xuống, ánh mắt chậm rãi khép lại.