“Thời Tiểu Niệm? Thời Tiểu Niệm?”
Cung Âu gọi tên cô.
“. . . “
Thời Tiểu Niệm ngủ sâu thật sự.
Phong Đức bên ngoài cửa sổ nhìn Thời Tiểu Niệm ngủ, mở ra cửa xe, tháo tai nghe giùm cô, mang lên tai mình, cung kính nói: “Thiếu gia, Thời tiểu thư đang ngủ.”
“Đang ngủ?” Cung Âu nhướn mày.
“Đúng vậy, Thời tiểu thư hiện đang mang thai, rất dễ mệt cũng rất dễ ngủ.” Phong Đức nói xong, lại nói: “ Tôi lập tức gọi cô ấy dậy.”
“Không cần kêu!”
Cung Âu lập tức nói, đứng ở một mô đất cao trên núi nghỉ ngơi, một lúc sau mới tháo tai nghe xuống, đôi mắt lạnh thấu xương, xoay người đi xuống núi.
Lúc quay người lại, Mona đứng ở đó, hai tay ngăn anh lại, gương mặt lấm tấm mồ hôi vì vận động, vô cùng gợi cảm: “Anh định đi đâu, không leo núi nữa sao?”
“Không đi, tôi phải trở về!”
Cung Âu lạnh lùng trả lời, Thời Tiểu Niệm đang ngủ, ngủ trong xe không thoải mái.
“Hôm nay chúng ta phải đi đến đỉnh núi.” Mona lập tức nói, nâng mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu: “Không phải trước giờ anh rất cố chấp sao, sao có thể từ bỏ giữa chừng như vậy?”
“Vì Thời Tiểu Niệm, cái gì tôi cũng có thể từ bỏ!”
Huống chi là một lần leo núi.
Cung Âu trầm giọng nói, đôi mắt đen lãnh đạm nhìn cô ta một cái, trực tiếp lướt qua người cô ta đi xuống bên dưới.
“. . . . . .”
Cái gì cũng có thể từ bỏ, cho nên cũng có thể từ bỏ cả vị hôn thê như cô ta .
Mona đứng ở nơi đó, tròng mắt xanh lam lộ ý nghĩ sâu xa, liền cất giọng: “Trước đây tôi từng xem qua tài liệu, trên đỉnh Ô sơn có một loại hoa ô mai, nghe nói cài hoa ô mai có thể khiến phụ nữ có thai bình an.”
Dứt lời, bước chân Cung Âu nhất thời dừng lại.
Hoa Ô mai.
Ánh mắt trầm xuống, sau một lúc lâu, anh xoay người tiếp tục chạy lên núi, vượt qua không ít tảng đá, thể lực nên giảm đi mới phải, nhưng Cung Âu lại càng đi nhanh hơn.
“. . . . . .”
Mona đành phải tiếp tục theo sau, may mắn cô ta bình thường rèn luyện thể chất, nếu không thật sự theo không kịp Cung Âu.
Ánh mặt trời lặng lẽ khuất sau núi.
Bóng đêm từ từ bao phủ xuống dưới.
Một hàng xe xa hoa đậu dưới chân núi, một đám vệ sĩ mặc đồ tây đen đứng che xung quanh chiếc xe có rèm, Phong Đức mặc một chiếc sơ mi trắng phối với áo ghi-lê, tuy đã già nhưng vẫn tao nhã vô cùng, ông nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ bỏ túi đeo trước ngực.
Đã 9 giờ tối.
Thiếu gia và Mona tiểu thư sao vẫn chưa xuống.
Phong Đức chuyển mắt nhìn vào bên trong xe, Thời Tiểu Niệm còn đang ngủ.
Ánh trăng treo trên bầu trời đêm, sáng rực, dưới chân Ô sơn bầu không khí yên lặng, dọc đường không có một chiếc xe chạy qua.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên xe, chậm rãi tỉnh dậy, tay khẽ dụi mắt, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy bên ngoài bao phủ một màu đen của bóng đêm.
Đã tối rồi sao?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, vội vàng sờ tai nghe trên lổ tai, tai nghe không ở đây, cô đẩy cửa xe bước ra, Phong Đức cúi thấp đầu cung kính về phía cô: “Thời tiểu thư, tỉnh rồi sao?”
“Ưm” Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Cung Âu đâu? Vẫn chưa xuống núi sao?”
Ô Sơn không tính là cao, sao lâu như vậy vẫn còn chưa xuống.
“Đúng vậy. Lúc Thời Tiểu Thư ngủ, tôi đã nói với thiếu gia để người không lo lắng.” Phong Đức ân cần nói.
“Ưm, để tôi gọi cho anh ấy.”
Thời Tiểu Niệm nói, xoay người đi về phía xe, chợt nghe giọng nói kinh ngạc của Phong Đức truyền đến: “Thiếu gia?”
Thời Tiểu Niệm giật mình, theo bản năng nhìn về hướng Ô sơn, chỉ thấy Cung Âu từng bước một đi xuống, cõng Mona trên lưng.
Mona nằm trên lưng Cung Âu, hai tay ôm lấy cổ Cung Âu, đầu rúc vào trên vai hắn.
Bộ dáng vô cùng thân mật.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó sửng sốt hai giây, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Cô đi đến trước mặt Cung Âu, lúc này mới phát hiện sắc mặt Mona có chút tái nhợt, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cô ta bị thương.”
Cung Âu lạnh lùng nói, không hề có cảm tình, đến chỗ đất bằng liền buông Mona ra.
Phong Đức và một vệ sĩ khác đỡ lấy Mona, không để cô ta ngã sấp xuống.
Mona đứng đó, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, ống quần một bên bị xé rách, lộ ra miệng vết thương, máu tươi từ đó trào ra.