Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mới chỉ quen biết vài ngày, cô ấy chỉ vì hái một bông hoa cho mình mà bị thương.
“Tiểu Niệm, cô không vui sao?” Mona nhìn Thời Tiểu Niệm, có một chút lo lắng.
“Không có, cám ơn cô, Nana, tôi rất thích.” Thời Tiểu Niệm như bừng tỉnh, nhìn Mona thân thiết nói: “Cô có sao không? Mau lên xe, chúng ta đến bệnh viện.”
“Tôi không sao. . . . . .”
Mona gật đầu, cắn môi, chân mày nhíu lại, cố gắng chịu đựng đau đớn, bỗng nhiên kêu một tiếng, người cong lại rồi ngã xuống, té xỉu lên người Phong Đức.
“Mona?”
Thời Tiểu Niệm hoảng sợ đi đến trước mặt cô ta, lo lắng nhìn Phong Đức: “Phong quản gia, cô ấy có sao không?”
“Bị quẹt một vết rất sâu, nơi này cách Thiên Chi Cảng khá gần, hay là chúng ta về đó chữa trị?” Phong Đức đỡ lấy thân thể nhỏ bé của Mona, nâng mắt hỏi ý Cung Âu.
Cung Âu đứng đó, vẻ mặt không vui, ánh mắt dừng ở đóa hoa màu trắng trong tay Thời Tiểu Niệm, hừ lạnh một tiếng: “ Được rồi, trở về đi!”
Nói xong, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi đến bên xe, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô: “Ngủ sao?”
“Vâng.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nghi hoặc nhìn anh:“ Mona bị làm sao vậy?”
“Cô ta điên rồi!”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Hả?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
“Hoa đó mọc ở bên cạnh sườn núi, tay cô ta không đủ dài, không nên giành đi trước, nếu không có anh kéo lại, cô ta đã chết rồi!”
Cung Âu kể lại ngắn gọn chuyện này cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nghe xong, trước mắt hiện ra cảnh nguy hiểm bên vách núi, cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó là Cung Âu cõng Mona từng bước đi xuống núi. . . . . .
Thời Tiểu Niệm không nhịn được cốc đầu mình, cô đang nghĩ cái gì vậy, Mona rõ ràng vì hái cho cô mà bị thương, cô lại còn suy nghĩ lung tung, thật là nhỏ nhen mà.
Không phải ai cũng như Đường Nghệ chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông.
“Suy nghĩ cái gì?” Thấy cô không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu đưa đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy to tròn nhìn chằm chằm vào cô.
“Không có gì.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên cười cười, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn lại Cung Âu: “Đúng rồi, sao anh không gọi về, cho Phong Đức dẫn người đến giúp?
Như vậy, anh sẽ không một mình đưa Mona xuống núi, rất nguy hiểm, hơn nữa……. Cảnh đó nhìn họ như một đôi tình nhân.
Sao anh lại không biết điều đó chứ?
“Phong Đức và vệ sĩ là để bảo vệ em, không thể để bọn họ rời đi.”
Cung Âu thản nhiên trả lời.
“...”
Thì ra là vì cô, sợ cô gặp nguy hiểm, cho nên không muốn để vệ sĩ rời đi, cam tâm cõng Mona xuống núi.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, trên mặt tươi cười, chủ động cầm tay và dựa sát vào ngực hắn.
“Sao vậy? bỗng nhiên biến thành chim nhỏ là sao hả?”
Cung Âu trừng cô, liếc mắt một cái, nghi ngờ hỏi han, duỗi tay ôm chặt cô vào ngực mình.
“Không có, em đang nghĩ, người ta nói phụ nữ mang thai hay suy nghĩ linh tinh là sự thật.” Thời Tiểu Niệm tựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của anh, nhẹ giọng nói.
“Suy nghĩ linh tinh sao? Em suy nghĩ linh tinh chuyện gì?” Cung Âu hỏi.
“Không có gì, anh có thấy lo lắng cho cô ấy không?”
“Em nói xem, tự cô ta muốn tìm chết, nếu không phải cô ta vì hái hoa cho em mà bị thương, anh đã bỏ lại một mình cô ta ở đó!” Nhắc tới chuyện đó vẻ mặt Cung Âu vô cùng khó chịu, bỗng dưng, ánh mắt ngấm ngầm mưu tính gì đó, nắm tay cô đặt lên đùi mình: “Nhanh đấm bóp cho anh, nếu không phải vì em anh sẽ không đi leo núi!”
“Sao lại là vì em?”
“Nói thừa! Anh không đi, em sẽ lại đi tìm bác sĩ?”
“. . . . . .”
Được rồi, thật ra là đề nghị của cô.
Thời Tiểu Niệm yên lặng đấm bóp hai chân cho anh.
. . . . . .
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ sát đất, qua song cửa chiếu vào phòng lớn, chiếu lên những vật dụng được bày trí ngay ngắn trong phòng, đèn thủy tinh lớn phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Ư……. Ư……...A…..”
“Ở giữa, tiếp tục, tiếp tục.”
“Lên trên một chút, chính là nơi này, mạnh hơn nữa.”
“A….. Thật thoải mái.”
Trong căn phòng yên lặng, một loạt âm thanh đứt quãng nhẹ nhàng vang lên từ miệng Cung Âu.