Hắn mặc một bộ quần áo mỏng ngồi dựa trên giường lớn, cằm tựa vào hai tay, để lộ khuôn mặt anh tuấn hút hồn, dáng người vô cùng hoàn mỹ, Cung Âu từ từ nhắm hai mắt lại, hàng mi dài trước mắt rũ xuống thành vòng cung mờ nhạt, khóe môi nở ra một nụ cười hưởng thụ.
Bên chân Cung Âu, có một người đang mặc trang phục của người hầu ngồi xỗm ở trên giường, cúi đầu xoa bóp hai chân cho hắn.
“Ưm, thật thoải mái.” Cung Âu khẽ nhếch môi, phát ra một tiếng khen ngợi.
“Cung Âu, anh có thể không nói gì được không?”
Thời Tiểu Niệm quỳ gối bên chân hắn, đưa tay kéo kéo trang phục hầu nữ trên người mình, gương mặt tối xầm.
Bắt cô mát xa chân cũng được.
Bắt cô mặc trang phục người hầu mát xa chân cũng được.
Hắn còn hết lần này đến lần khác phát ra âm thanh mơ màng, không đứng đắn như vậy? Khiến cô có cảm giác chính mình đang làm chuyện mờ ám gì đó.
“Thời Tiểu Niệm, nơi này là Thiên Chi Cảng, là Cung gia, em là vợ của anh, anh muốn nói gì cũng cần em đồng ý sao?” Cung Âu bá đạo lên tiếng.
“. . . . . .”
Đúng vậy, tổng tài luôn cao cao tại thượng.
Thời Tiểu Niệm đối với sự bá đạo của hắn cũng hết cách, cố sức đấm lên chân hắn vài cái.
“Hơn nữa, nếu không vì em, anh cần bác sĩ tâm lí sao? Cũng không cần phải leo núi, cũng không cần cõng một người phụ nữ xuống núi?” Cung Âu nói.
“Mệt lắm sao?” Thời Tiểu Niệm không khỏi hỏi.
Lúc trước ở Thượng Hải hắn cõng cô cả đêm trên bãi biển không phải cũng bình thường sao, hắn cũng có tập thể hình.
“Mệt!”
Cung Âu lớn tiếng nói.
Hắn không phải mệt mà là muốn hưởng thụ sự phục vụ của cô.
“Được rồi, em tiếp tục xoa bóp.” Thời Tiểu Niệm chỉ có thể tiếp tục mát xa cho hắn
Cung Âu ra lệnh: “Lên trên một chút.”
“. . . . . .” Thời Tiểu Niệm đem hai tay dời khỏi mắt cá chân lên trên chút.
“Lên trên chút nữa.” Cung Âu tiếp tục ra lệnh.
“. . . . . .” Thời Tiểu Niệm chịu đựng, tay di chuyên trên chân hắn.
“Lên trên lên trên, chổ đó mỏi.”
“. . . . . .” Thời Tiểu Niệm tiếp tục di chuyển tay, đôi tay trắng trẽo tinh tế liên tục xoa bóp trên đùi hắn.
“Lên trên chút nữa!” Cung Âu tiếp tục ra lệnh: “Ưm, anh sớm nói, Thời Tiểu Niệm em từ trên xuống dưới có giá trị nhất là đôi tay mà, tiếp tục, lên trên thêm chút.”
Hai tay cô trừ vẽ tranh, nhanh nhẹn, còn có thể mát xa.
Hắn vừa lòng vô cùng.
“. . . . . .” Thời Tiểu Niệm liếc mắt, lập tức hiểu ra lên trên chút nữa là nơi nào, khuôn mặt tối sầm lại, lập tức thu tay lại: “Không xoa bóp nữa.”
“Dựa vào cái gì không tiếp tục?”
Cung Âu lập tức bật dây, con ngươi đen liếc nhìn, cô mặc đồ hầu gái vô cùng đáng yêu ngồi xỗm trên giường, yết hầu hắn không khỏi kéo căng.
“Anh rõ ràng không phải muốn mát xa mà là muốn giở trò trêu chọc!”
Thời Tiểu Niệm thẳng thắn vạch trần bản chất háo sắc của hắn.
“Giở trò trêu chọc?” Cung Âu ngồi thẳng, con ngươi đen trừng mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, vì anh không thể giở trò gì với em nên mới để em mát xa! Còn nói anh trêu chọc em sao?”
Cung Âu hùng hồn gào lên.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm vẻ mặt vô tội.
“Em nói xem, từ khi em mang thai đến giờ anh có chạm tới em không?” Cung Âu ngồi ở trên giường, vẻ mặt trịnh trọng cùng cô nói lý.
“Có chạm.” Thời Tiểu Niệm trả lời.
“Anh chạm vào em khi nào?” Cung Âu trừng mắt.
“Ngày nào mà anh không ôm em? Có ngày nào không hôn em? Chuyện đó không tính sao?” Thời Tiểu Niệm vẻ mặt vô tội nói.
“Em suy nghĩ kĩ lại cho anh, anh bây giờ sẽ cho em biết cái gì gọi là đụng chạm!”
Cung Âu vừa nói, vừa tiến gần cô.
Thời Tiểu Niệm liên tục lui về sau, thân hình cao lớn của hắn bao phủ người cô, Thời Tiểu Niệm lập tức bị đè xuống dưới, vội vàng nói: “Được được, anh nói đúng, anh không chạm, không chạm vào em.”
Cung Âu ở trước mặt cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô: “Vậy em nói anh có đùa giỡn trêu chọc em không?”
“Không có không có, Cung tổng tài tuấn tú lịch sự, cao quý tao nhã, sao có thể giở trò lưu manh với em.”
“Thật không? Cao quý tao nhã như thế nào?”
“À, ví dụ như mắng người khác cũng mắng rất hay rất sâu sắc?”
“. . . . . .”
Cung Âu đen mặt lại.
“Em đang khen ngợi anh mà, Cung đại tổng tài.” Thời Tiểu Niệm vừa cười, vừa thừa dịp hắn chưa chuẩn bị lén lút nhảy xuống giường, tay cởi bỏ trang phục nữ hầu gái trên người.
“Dám chạy?”
Đôi chân dài của hắn bước xuống giường, đi chưa được mấy bước liền dễ dàng đem Thời Tiểu Niệm kéo vào trong lòng ngực.
Thời Tiểu Niệm lui về sau: “Không phải anh nói sẽ không giở trò lưu manh với em sao?”
“Đây xem là giở trò lưu manh?” Cung Âu đem cô đẩy vào trên tường, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm mặt cô, đáy mắt hiện lên một tia nhu tình: “Anh vốn không muốn làm gì, nhưng em năm lần bảy lượt nhấn mạnh, anh cũng hết cách. . . . . .”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, em không nói nữa được không?”