Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 513: Chương 513: Chương 275: Mona đến gần Cung Âu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đi” Cung Âu nắm cánh tay của cô kéo ra ngoài: “Anh còn chưa đến nỗi để em chết đói”

“Chờ chút, em đi thay quần áo”

Thời Tiểu Niệm kiên quyết không chịu mặc bộ đồ giả làm nữ giúp việc kia, phải mặc bộ đồ này giả làm nữ giúp việc trước mặt người khác, cô vẫn còn muốn mặt của mình đâu.

Cô vào phòng tắm thay một bộ áo ngủ và váy ngủ rộng rãi, thoải mái, sửa lại mái tóc đen nhánh một chút sau đó đi ra ngoài, nhưng ngoài phòng ngủ lại hoàn toàn trống rỗng.

Cung Âu đã biến mất.

Đi đâu?

Chắc hẳn là đến nhà bếp nói người chuẩn bị thức ăn cho cô rồi.

Cung Âu rất bá đạo với cô, nhưng ở trên phương diện ăn mặt lại chưa bao giờ bạc đãi cô.

Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút, bước ra khỏi phòng ngủ. Mãi cho đến khi bước xuống lầu, chỉ vừa đến gần phòng bếp, cô đã ngửi được một mùi thơm của vật gì đó cháy khét khó có thể dùng lời để diễn tả truyền đến.

Nguy rồi, lại là cơm rang trứng.

Thật muốn chết mà!

Cung Âu... chỗ duy nhất anh bạc đãi cô chính là cho cô ăn cơm rang trứng.

Thời Tiểu Niệm vội vã bước vào xem Cung Âu, mùi vị cay nồng này thật khiến người ta đau đến mức không muốn sống. Chỉ thấy Cung Âu đứng trước nồi, chỉ là cách với nồi khá xa, trên tay cầm một cái muỗng to không ngừng khuấy đảo trong nồi.

Chỉ đứng như vậy, một người cao lớn khổng lồ đứng trong căn phòng bếp khói lửa lượn lờ, nhìn giống như lạc vào tiên cảnh.

Thời Tiểu Niệm vội vàng che mũi, cô mà hô hấp nhiều không khí nơi này thì chính là tàn nhẫn với bảo bảo ở trong bụng.

“Cung Âu, anh không cần nấu, em tùy tiện ăn một chút bánh mì là được rồi”

Thời Tiểu Niệm lấy tay bịt miệng và mũi đi đến trước mặt Cung Âu, giọng nói buồn buồn nói, một tay quạt quạt khói mù mịt trước mặt.

“Ăn những thứ kia không dinh dưỡng, làm thêm một chút.”

Giọng nói của Cung Âu rất từ tính.

“.”

Ăn cơm rang trứng anh nấu càng không dinh dưỡng nha!

Thời Tiểu Niệm còn muốn ngăn cản anh, nhưng mũi khó tránh khỏi việc ngửi một ít mùi thơm cay nồng này. Trong dạ dày cuộn lên một cái, cô lập tức lao ra khỏi phòng bếp, tùy tiện đẩy một phòng rửa tay sau đó liền vọt vào, quay vào bồn rửa tay không ngừng nôn mửa.

“Oẹ”

Trong dạ dày của cô vốn trống không, căn bản là không có thứ gì để phun ra.

Thời Tiểu Niệm khó chịu ấn ấn bụng, cô chậm rãi bước về phía phòng bếp, chỉ thấy ở cửa phòng bếp bay ra từng trận khói. Thời Tiểu Niệm nhìn khói, cũng cảm giác đó là một động yêu tinh rất đáng sợ.

Aiz, phải khuyên như thế nào thì Cung Âu mới đừng đối xử như bình thường với cô đây.

Thời Tiểu Niệm đi tới, nhưng chưa bước vào đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe truyền đến: “Cung tiên sinh, không nghĩ tới anh còn có thể nấu cơm, thật là lợi hại, tôi cũng chỉ biết pha trà mà thôi”

Là giọng nói của Mona.

Sau khi Mona ngất ở Ô Sơn thì được đưa về Cung gia, vẫn luôn nằm nghỉ ngơi ở phòng khách.

Thời Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, chỉ thấy Mona đứng ở nơi đó mang theo vẻ mặt sùng bái mà nhìn Cung Âu: “Không nghĩ đến Cung tiên sinh sẽ như vậy khi ở nhà, bây giờ các Qúy tộc đời sau ai cũng muốn giữ thể diện cho bản thân, ai sẽ làm những việc này chứ, anh thật sự rất là lợi hại đấy”

Cung Âu đứng ở nơi đó không để ý đến cô ta, chăm chú xào món cơm rang trứng của mình.

Mona một bên ca ngợi một bên đến gần Cung Âu, dường như cả người đều kề sát lên người của anh.

“Na Na” Thời Tiểu Niệm lên tiếng.

Mona xoay đầu lại, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm gương mặt liền trở nên mừng rỡ: “Tiểu Niệm, cô cũng không ngủ à?”

Thời Tiểu Niệm nhìn cô, chỉ thấy gương mặt rắng nõn của Mona, tháo dỡ lớp trang điểm nên thoạt nhìn rất sạch sẽ, dù không tinh xảo như lúc trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Ngũ quan người phương Tây lập thể, một đôi mắt màu xanh như được khảm bảo thạch.

“Cô tỉnh rồi!”

Thời Tiểu Niệm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, có chút khách khí, tầm mắt rơi vào trên đùi của cô ta.

Mona mặc một cái váy, không giống vẻ đẹp trai lúc mặc đồ thể thao, có vẻ ôn nhu rất nhiều, trên bắp chân bọc một vòng băng gạc màu trắng.

Thấy cô nhìn về phía chân của mình, Mona cười lên: “Ừ, tỉnh dậy có chút đói bụng, bước tới đây thì thấy Cung tiên sinh đang rang cơm, thật là lợi hại đấy”

Lại là một câu lợi hại.

Mây mù lượn quanh thành như vậy, mùi hương bay lượn khắp nhà bếp, Mona cảm thấy mùi vị cơm rang này nhất định rất ngon.

Thời Tiểu Niệm không biết Mona có phải khen tặng hay không, cũng không tiện nói gì.

Bên kia Cung Âu đã dọn lên một bát cơm lớn nửa cháy đen nửa không cháy, sau đó chuyển cơm rang không cháy vào mâm, một bộ dáng đại công cáo thành: “Thời Tiểu Niệm, có thể ăn cơm rồi”

“...”

Thời Tiểu Niệm muốn chạy trốn.

“Cung tiên sinh tự mình nấu cơm cho Tiểu Niệm ăn!?” Mona có chút kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, ca ngợi từ tận đáy lòng nói: “Cung tiên sinh, anh thật sự không hề giống người quý tộc”

“Ừ, không quý tộc như gia tộc không nổi trội của cô”

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy vẻ xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.