“Đó đều đã là quá khứ, gia tộc Lancaster của chúng tôi đã cải thiện và tiến bộ rất nhiều, bằng không sao có thể liên lạc với Cung gia chứ” Mona nghe thấy Cung Âu chửi bới gia tộc của mình, không khỏi phản bác, ánh mắt có chút cao ngạo.
Cung gia tuy hỗn huyết, nhưng nói cho cùng bản chất vẫn là người phương Đông, người da vàng. Nếu không phải hôm nay địa vị của Cung gia siêu nhiên, ở phương diện khác anh là một nhân vật có tính chất thiên tài, thì gia tộc của cô cũng sẽ không cân nhắc Cung gia.
Nghe vậy, Cung Âu chính là cười gằn khinh bỉ một tiếng: “Nhìn không ra được, ý nghĩ nhờ vào người ngoài để hưng thịnh đời kế tiếp các người nghĩ rất hay, gia tộc các người không nên theo nghành đào vàng nữa, mà đổi chuyên nghành mông tưởng sẽ hay hơn đó”
“Anh!”
Mona bị chọc tức, đứng ở nơi đó nói không ra lời.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, chuyện liên qua đến gia tộc này, cô hoàn toàn nghe không hiểu, căn bản khuyên không được.
Xem ra, thứ cô còn phải học rất nhiều, cô còn muốn tìm hiểu một chút rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra giữa các quý tộc.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ.
Cô không muốn Cung Âu nói chuyện với người khác, còn cô lại ở một bên không biết gì cả như một đứa ngốc.
“Thời Tiểu Niệm, ăn cơm.” Cung Âu một tay bưng mân, một tay nắm chặt tay của Thời Tiểu Niệm đi đến bàn dài.
Thời Tiểu Niệm bị nghẹn không chịu được, nhìn dĩa cơm cháy trong mâm, đột nhiên không cảm thấy đói bụng: “Vẫn là đi ra phía ngoài ăn đi, đi ra phòng ăn đi”
Bên này đều là một bộ dáng muốn thiêu cháy.
“Ừ” Cung Âu đáp một tiếng, bưng cái mâm theo.
Trong phòng ăn sáng sủa, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn nhìn mâm cơm rang trứng, tay không tự chủ sờ lên bụng của mình.
Nếu ăn, thì chính là đang hại bảo bảo. Nhưng nếu không ăn, thì là lãng phí tâm ý của Cung Âu.
Cô biết, Cung Âu không phải cố ý đùa giỡn với cô, anh thật sự vì quan tâm săn sóc mà chăm chú rang cơm cho cô.
Làm sao bây giờ..
Chọn bảo bảo, hay là chọn Cung Âu đây.
Thời Tiểu Niệm cực kỳ rối rắm.
“Cung tiên sinh, tôi hi vọng anh tôn trọng gia tộc của tôi một chút”
Mona khập khễnh bước từ phòng bếp tới, cầm một túi bánh còn chưa mở trên tay, vẻ mặt thành thật bước tới bàn ăn nói với Cung Âu.
Cung Âu đang tùy ý lại lười biếng ngồi ở đó, một đôi mắt đen yên lặng nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, chờ bộ dáng thưởng thức món ăn của cô.
Nghe thấy giọng nói của Mona, anh có chút không vui quay đầu lại nhìn vè phía cô: “Tôn trọng một đám người luôn cho rằng người da vàng không dứng với gia tộc của các người vào trong xương tủy, dựa vào cái gì mà muốn tôi phải để vào mắt chứ!”
“Tôi không hề cho rằng không xứng!” Mona lý luận.
“Trên cả khuôn mặt của cô đều viết rằng ‘Cô là người da trắng, cô là hậu duệ Lancaster’ kiêu ngạo buồn nôn.” Cung Âu lạnh lùng thốt, nhưng khi nhìn về phía của Thời Tiểu Niệm, trong đôi mắt đen đều tràn đầy sủng nịnh: “Thời Tiểu Niệm, ăn cơm”
“Tôi…” Mona cãi không lại, ngoại trừ lý luận về chuyên nghành của mình ra, ở các phương diện khác cô tranh cãi với anh cơ bản đều yếu thế.
Thân là hậu duệ gia tộc Lancaster, cô cao ngạo thì có gì không đúng chứ?
Cung Âu liếc nhìn cô một chút, cũng chẳng muốn tiếp đón cô, nhanh chóng chăm chú nhìn vào cái muỗng vẫn đang bất động của Thời Tiểu Niệm: “Thời Tiểu Niệm, đờ ra như vậy làm gì, nhanh ăn cơm đi nếu không sẽ nguội mất đấy”
“À, không có gì!”
Thời Tiểu Niệm cầm muỗng lên, nhìn thức ăn cháy đen, thực sự không biết nên ăn hay không.
Trước kia không có bảo bảo, cô còn có thể gắng sức mà ăn, nhưng bây giờ...
Có thể có ảnh hưởng tới bảo bảo hay không?
Mona phiền muộn xong thì nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, không khỏi sờ sờ bụng của mình, lẩm bẩm: “Tôi cũng rất đói bụng.”
Nói xong, Mona mở túi bánh mì ra, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, đột nhiên nhớ tới Mona lúc nãy ở trong phòng bếp dựa gần vào người Cung Âu như vậy, chắc là cô rất thích món cơm rang này.
Suy nghĩ một chút, giọng nói của Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng vang lên: “Mona, cô có muốn nếm một chút không?”
“Không được!”
Ánh mắt của Cung Âu lạnh lẽo, nhưng đã không ngăn cản kịp. Mone đứng rất gần Thời Tiểu Niệm, nghe cô nói vậy liền kéo dĩa cơm rang tới, cầm lấy muỗng nếm thử một miếng.
Sắc mặt của Cung Âu trầm xuống.
“Ăn thật ngon nha, hương vị cháy này làm sao làm được vậy, không quá đắng lại đặc sắc, trước giờ tôi chưa từng ăn qua” Mona nuốt xuống một ngụm cơm rang, liên tiếp cảm khái.
Là ca ngợi rất thật lòng.
Không hề có chút ý tứ khen hay hay là chuyện cười gì, nói xong, Mona lại tiếp tục ăn thêm vài miếng cơm.
“...”
Thời Tiểu Niệm khẽ nhếch môi, rất hợp thời không lên tiếng, khiếp sợ nhìn Mona.
Thực sự là do cô hiểu lầm sao?
Mona cũng không phải là đang cố hết sức lấy lòng Cung Âu.
Qúy tộc bây giờ có phải là chuyên tạo ra mùi vị, hương thơm không đúng? THật là bi ai cho đời sau.
“Thật sự ăn rất ngon” Mona lần nữa thủ thế với Cung Âu: “Cung Âu, con người của anh còn cao ngạo hơn tôi, nhưng không thể phủ nhận, anh nấu cơm thật sự không tệ”
Sắc mặt Cung Âu tái xanh, đang muốn phát tác nghe câu này của cô trái lại không bắt cô làm cái gì, chỉ giận dỗi nói: “Tôi nấu tất nhiên ăn ngon, nhưng ai cho phép cô được ăn chứ, nhanh bỏ xuống cho tôi”
“A, được rồi”
Mona nhanh chóng bỏ mấy muỗng nữa vào miệng, lúc này mới trả đĩa lại, đẩy mâm tới trước mặt của Thời Tiểu Niệm, có chút áy náy cười cười với cô: “Thật ngại quá, vì quá ngon, cho nên ăn một lần có hơi nhiều một chút”
“Không, không sao”