Là Ô mai.
“Thời tiểu thư, cái này đặt ở đâu?” Phong Đức nho nhã lễ độ hỏi.
“Đưa cho tôi”
Giọng nói của Thời Tiểu Niệm rất nhỏ, tiếp nhận bình từ trong tay ông. Tay cô cầm ở bộ phần hình xoắn ốc, tầm mắt rơi vào trên đóa hoa màu trắng. Đây chính là đóa hoa chúc phúc, cầu phúc mà Mona dùng mạng đổi lấy.
Thời Tiểu Niệm nhìn chung quanh một chút, sau đó gác bình ở một góc trên tủ điện. Cô ngắm đóa hoa, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve cánh hoa.
Thời Tiểu Niệm ơi Thời Tiểu Niệm, mày không thể ích kỷ như vậy được.
Người ta liều mạng lấy đóa hoa về cho mày, vậy mà mày không những cảm ơn người ta, còn hoài nghi người ta khắp nơi.
Mày như vậy là có chứng vọng tưởng bị ép hại sao?
“Hít” Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng.
“Thời tiểu thư, áo quần liên quan tới buổi ký tặng ngày hôm nay...” Phong Đức còn chưa hỏi xong, Thời Tiểu Niệm đã nhanh chân rời khỏi.
Cô nhẫn nhịn cảm giác nôn nghén khó chịu xuống, tự mình vào bếp nấu một bữa sáng phong phú. Sau đó đặt vào mâm, bưng vào phòng của Mona.
Cửa phòng đóng chặt.
Thời Tiểu Niệm đưa tay gõ gõ cửa: “Cốc cốc”
“Mời vào!” giọng nói của Mona truyền đến, giọng nói của cô lanh lảnh rất dễ nghe, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Mona mắc váy ngồi trên xe lăn, chân bị thương nhấc lên cao cao, hai tay đang làm động tác vận động thoắt ẩn thoát hiện.
“Sao lại ngồi trên xe lăn?” Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn về phía cô, bưng mâm thức ăn đi vào.
“A, Phong quản gia nói vết thương của tôi tương đối sâu, vẫn là ít đi xuống đất mới tốt. Tối hôm qua tôi trở lại, vết thương lại sâu thêm một chút” Mona có chút thản nhiên nói, nhún vai một cái, một đôi mắt màu xanh xinh đẹp nhìn về mâm thức ăn trong tay Thời Tiểu Niệm: “Tại sao cô lại tự mình đưa bữa sáng đến cho tôi, nên cẩn thận bảo bảo trong bụng đấy!”
“Đây là tôi tự mình nấu, không biết có hợp khẩu vị của cô không nữa” Thời Tiểu Niệm bưng mâm thức ăn vào, trong đôi mắt tràn đầy vẻ biết ơn: “Là tấm lòng thành của tôi, cảm ơn cô đã hái cây Ô mai này cho tôi.”
“Cô tự mình làm?” Mona ngồi trên xe lăn, thán phục và bất ngờ hai tay che miệng nói: “Trời ạ, Tiểu Niệm, cảm ơn cô, tôi yêu cô quá!”
Mona như một đứa trẻ nhìn thấy thức ăn ngon, tình cảm hài lòng không có lời nào diễn tả được.
Thời Tiểu Niệm nhìn chung quanh phòng một chút, mỉm cười nói: “Ở đây không tiện để ăn, hay là ra phòng ăn bên ngoài đi, để tôi đẩy cho cô.”
Hai người ngồi vào bàn ăn, Mona ăn mấy ngụm lớn, liên tục ca ngợi Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, cô nấu đồ ăn ngon thật đấy.”
“Cô thích là tốt rồi!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Mấy nữ hầu gái bưng những món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai do các đầu bếp chuyên môn nấu cho Thời Tiểu Niệm lên, đặt đến trước mặt cô.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy nĩa cuốn thức ăn đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói chuyện với Mona.
Hai người phụ nữ tán gẫu đều rất vui vẻ.
Mona một bộ dáng hận không thể gặp cô sớm hơn, kể cho cô nghe những đắng cay lúc còn ở nước Anh.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười lắng nghe.
“Rầm’
Bỗng nhiên một vật nặng bị dùng sức khá lớn đặt lên bàn.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cung Âu đứng ở nơi đó, dùng sức đặt bình cắm hoa Ô mai lên bàn, trên người vẫn mặc âu phục, com lê thẳng tắp, đẹp trai anh vĩ(*) , nhưng trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ chán ghét: “Ai đặt cái chai này trong phòng?”
(*) Anh vĩ: anh tuấn, cao lớn.
“Là em, làm sao vậy?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn anh.
“Là em đặt?” Cung Âu nhìn về phía cô, con ngươi đen càng sâu hơn, tùy tiện nói: “Vậy thì không sao, Phong Đức, lấy nó tùy tiện để ở chỗ nào đó đi”
“Vâng, thưa thiếu gia” Phong Đức bước về phía trước lấy bình.
“Tại sao không thể đặt trong phòng ngủ?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.
“Phí lời, nó phá hủy toàn bộ bố cục căn phòng” Cung Âu lạnh giọng nói, bộ dáng như đang nói chuyện đương nhiên.
“...”
Được rồi, anh là hoang tưởng, thì ra cái phòng ngủ kia đã được sắp xếp rất hoàn chỉnh rồi, không thể có một thứ khác biệt nào.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, có chút áy náy nhìn về phía Mona.
“Không sao, hoang tưởng thì sẽ có một chút hành động như vậy, chờ đến lúc chữa khỏi thì tốt rồi” Mona hiển nhiên cũng hiểu rõ ý của cô, hào phóng mỉm cười nói, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Cung Âu ngay cả nhìn Mona một cái cũng không nhìn, ngồi xuống bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ôm lấy cô, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Bữa sáng của anh đâu?”
“Người hầu sẽ nhanh chóng bưng lên” Thời Tiểu Niệm nhìn bộ quần áo khéo léo trên người Cung Âu, hỏi: “Anh thật sự muốn đến buổi ký tặng với em sao? Sợ là đến lúc anh ra mặt sẽ gây nên nổi loạn ấy”
“Có gì đáng sợ chứ, vệ sĩ cũng không phải là ăn không ngồi rồi” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm chặt tay của cô, một đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào mặt cô.
“Sao vậy? Trên mặt em dính thứ gì sao?” Thời Tiểu Niệm bị nhìn như vậy có chút không dễ chịu, đưa tay lên sờ trên mặt mình.
“Không phải, lát nữa đến lúc ký tặng em ngồi phía trước còn anh ngồi phía sau, sẽ có hai tiếng anh không nhìn thấy mặt em cho nên bây giờ muốn nhìn nhiều hơn mộ chút” Cung Âu gấp gáp nói.
“Cũng chỉ có hai tiếng mà thôi, vốn là muốn bốn tiếng, lại bị anh chèn ép!”
“Làm gì có ai ký tặng chỉ có hai tiếng chứ?!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười bất đắc dĩ, ngẩng mặt mổ vào môi mỏng của anh một cái: “Được rồi, chỉ hai tiếng đồng hồ mà thôi, rất nhanh sẽ qua”
“Không có ai làm như thế, nhưng không có nghĩa là không thể làm như vậy” Cung Âu bá đạo nói, đầu ngón tay sờ sờ môi, sau đó bất mãn ôm chầm Thời Tiểu Niệm gặm lần hai.