Nhóm dich: Thất Liên Hoa
Tiếng người ồn ào từ xa truyền đến.
Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô tổ chức buổi kí tặng sách, khó tránh khỏi sự khẩn trương.
“Có gì phải căng thẳng như vậy?”
Cung Âu khinh thường nhìn cô, việc này không đáng để căng thẳng.
“Thật sự cảm thấy có một chút căng thẳng.”
Thời Tiểu Niệm cười hơi miễn cưỡng, trên người mặc một bộ váy ngắn áo ca rô đen trắng, làn váy dài đến trên đầu gối, mái tóc dài uốn nhẹ ở đuôi tóc.
“Vậy chúng ta về, không kí nữa!”
Cung Âu nói thẳng, không thèm quan tâm đoàn người hâm mộ, kéo tay cô đi về.
Thời Tiểu Niệm vội nắm tay anh: “Đừng như vậy, có rất nhiều người đang đợi. Anh cho em một chút động lực là được rồi.”
“Động lực gì?”
Cung Âu cúi đầu nhìn thấy cô.
Thời Tiểu Niệm kiễng chân hôn lên môi hắn, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn vào Cung Âu, cô nhìn thấy trong mắt anh có chút bất ngờ.
Ngay lập tức, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm chặt, hôn sâu hơn.
Cung Âu chăm chú nhìn cô, trong đáy mắt ánh lên sự ngọt ngào.
Thời Tiểu Niệm đưa tay thân mật ôm lấy anh, cuộc sống hiện tại của cô như vậy là đủ.
“Tiểu Niệm, cố lên nha!”
Giọng nói của Mona phía sau bọn họ truyền đến.
Thời Tiểu Niệm xoay người, Mona ngồi trên xe lăn ở phía sau, Phong Đức đẩy xe giúp cô.
Mona rất nhiệt tình, bị thương cũng tới đây, cô ta từng hứa trước khi cục cưng ra đời sẽ chữa khỏi cho Cung Âu, để anh có thể làm một người cha bình thường.
“Cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói với Mona, sau đó kéo Cung Âu đi đến trước thảm đỏ.
Nơi đây rất lớn, có treo một tấm áp-phích cao mấy chục mét, trong không trung có vô số bong bóng màu sắc rực rỡ, trên các quả bóng đều là nhân vật truyện tranh, vô cùng đặc sắc.
“Niệm Niệm Bất Vong! Niệm Niệm Bất Vong!”
“Thời Tiểu Niệm! Thời Tiểu Niệm!”
“. . . . . .”
Âm thanh hò hét từ hai phía, phần lớn đều là người hâm mộ truyện tranh của cô.
Đến gần, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện có rất nhiều người, từ trên lan can xuống dưới toàn bộ đều có người, bên dưới đã có một hàng dài vệ sĩ, mặc đồ đen đang duy trì trật tự.
Thật nhiều người.
Vừa thấy hai người bọn họ xuất hiện, tất cả mọi người hét lên: “Ôi trời ơi! Cung Âu đến đây!”
“Cung Âu đến đây cùng bạn gái!”
“A a a a a! Cung Âu! Cung Âu! Cung Âu! Cung Âu!”
Tất cả mọi người cùng kêu lên hò hét Cung Âu.
Ách. . . . . .
Cung Âu không phải đến giúp cô, mà là đến cướp sân của cô.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ.
Cung Âu hiển nhiên không quan tâm đến những tiếng hò hét kia, hai hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng hỏi han: “Sao lại có nhiều người như vậy?”
Người phụ trách đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại, cúi đầu nói: “Cung tiên sinh yên tâm, như vậy đã là giảm bớt một lượng người rồi, vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Hơn nữa theo lời dặn của Cung tiên sinh, mấy ngày hôm trước chúng tôi đã tiến hành lựa chọn, đảm bảo đều là những người yêu mến Thời tiểu thư mới cho vào.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu: “Anh đã dặn họ làm như vậy?”
Vậy mà cô lại không biết gì.
Anh sợ mọi người vì cô là bạn gái Cung Âu nên mới đến.
“Như thế nào, cảm động không?”
Cung Âu đắc ý nhướn mày.
“Ưm, thật sự cảm động, cám ơn anh, Cung Âu.” Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm long lanh nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu.
Trong lúc Mona đến cô còn đang miên man suy nghĩ, anh đã vì cô suy nghĩ chu đáo, sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc.
“Cảm động là được! Xem anh đối với em thật tốt!
“Ừ, em cảm động, em rất cảm động.” Thời Tiểu Niệm cười gật đầu, còn muốn nói cái gì đó, một người hóa trang nhân vật truyện tranh của cô đi đến, mời cô lên đài.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới buông tay Cung Âu đi lên sân khấu.
Cung Âu đứng ở bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn cô chắm chú cho đến khi cô đi lên trên sân khấu mới từ từ đi ra.
Thời Tiểu Niệm đi lên sân khấu, tiếp nhận micro trong tay MC, chỉ nghe những người bên dưới vẫn đang hò hét tên Cung Âu đến khàn cả họng: “Cung Âu! Cung Âu! Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm cầm micro mỉm cười, ra tiếng nói:“Ok, tôi biết mọi người rất muốn được Cung Âu kí tên, nhưng mà làm sao bây giờ nhỉ, hôm nay chính buổi gặp mặt của tôi, tôi sẽ không để anh ấy giành sân khấu đâu.”
Cô hài hước nói, toàn bộ dâng lên một trận cười lớn, mọi người dần dần yên lặng lại, không còn hô hào nữa.