Ở bên cạnh Cung Âu lâu nay, Thời Tiểu Niệm cũng biết khi nào cần có chút hài hước trong lời nói để có thể thu hút đám đông.
“Xin chào mọi người, tôi là Niệm Niệm Bất vong. Cám ơn mọi người đã đến buổi kí tặng sách ngày hôm nay, mong mọi người ủng hộ cuốn”Tổng tài cố chấp cuồng” thứ hai này!”
Thời Tiểu Niệm giới thiệu với mọi người, sau đó cúi đầu chào mọi người phía dưới.
Bên dưới vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Nhìn đám đông trước mắt bởi vì nhìn thấy cô mà lộ rõ vui mừng, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nhớ lại mấy tháng trước, lúc đó cô bị người ta vây kín, mắng chửi.......
Đời người luôn giống như một vở kịch, tất cả đều không lường trước được.
Thời Tiểu Niệm đi đến trước sân khấu, vợ chồng Hạ Vũ đứng bên cạnh, Hạ Vũ giơ ngón tay biểu thị sự tán thưởng dành cho cô.
Thời Tiểu Niệm đi xuống, Hạ Vũ mở ra một cuốn truyện tranh đưa đến trước mặt cô, sau đó nói đủ hai người nghe: “Cung tiên sinh quả nhiên không phải người thường, có thể biến một trạch nữ như cô thành một người mạnh dạn như vậy.”
Cô luôn lo lắng Thời Tiểu Niệm ứng phó không được.
Thế nhưng cô ấy lại dễ dàng giải quyết như vậy.
“Tôi muốn mạnh mẽ tiến về phía trước.” Thời Tiểu Niệm cười nói, cầm lấy bút kí tên.
Nếu không, cô sao có thể xứng đáng đứng bên người Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười đối mặt với một nhóm người đứng xếp hàng ngay ngắn, kí tên cho từng người, nhân tiện vẽ lên một hình manga nhỏ.
“Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự rất thích cô, tôi theo dõi truyện tranh của cô đã hai năm!”
“Cuối cùng tôi cũng được đến buổi gặp mặt của cô, cô biết không, tôi thật sự rất thích truyện tranh của cô.”
“Niệm Niệm Bất Vong, nhanh ra quyển số ba nha, quyển thứ hai tôi đọc gần xong rồi, tôi vì chữ kí của cô nên mới đến đây!”
“Truyện tranh của cô ngày càng hay, tôi yêu chết mất!”
“Tôi biết gần đây có nhiều tin xấu nhưng cô là Niệm Niệm Bất Vong! Chuyện đó chắc chắn không phải cô làm! Qua tác phẩm của cô tôi có thể hiểu cô là người như thế nào! Cô phải bình tĩnh, cố lên, tôi mãi mãi ủng hộ cô.”
“.................”
Thời Tiểu Niệm không ngừng kí tên, mỗi người đều nói những lời cổ vũ cô, có mấy người cỡ tuổi học sinh trung học nhìn thấy cô xúc động đến phát khóc.
Thời Tiểu Niệm lại xúc động, Cung Âu thật chu đáo.
Nếu cô đến đây, họ không hỏi về truyện tranh của cô mà toàn hỏi những chuyện riêng tư, cô sẽ rất khó chịu.
“Cám ơn.”
“Cám ơn các bạn, tôi sẽ cố gắng.”
“Cám ơn các bạn đã đến, thời tiết rất nóng phải không?”
Thời Tiểu Niệm nhiệt tình, mỗi một chữ kí đều kèm theo lời cám ơn, nghe những lời nói cổ vũ kia, cô hoa hoa cả mắt.
Cô từng nghĩ sẽ không ai thèm để ý đến mình nữa.
Hiện tại, mọi chuyện lại khác rồi.
Thời Tiểu Niệm vừa kí tên vừa nghĩ, cảm giác hiện tại giống như đang nằm mơ, rất tốt đẹp, tốt đẹp như một giấc mơ.
Hai tiếng kí tên rất nhanh trôi qua, nhưng sự nhiệt tình của mọi người khó có thể từ chối, cứ yêu cầu kí thêm một quyển, thêm một quyển, rất lâu vẫn chưa xong.
Biên tập Hạ biết cô có thai nên lần nữa yêu cầu chấm dứt, chỉ vào một nữ sinh tóc nhuộm đủ màu nói: “Cô là người cuối cùng, thật sự cuối cùng! Tiểu Niệm còn có việc.”
“Xin chào.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười với nữ sinh kia.
“Xin chào.”
Nữ sinh kia thân hình có chút mập mạp, cũng cười với cô, nụ cười bổng nhiên trở nên kỳ lạ.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt nhìn, chỉ thấy kia nữ sinh cười đến vô cùng kỳ quái, nhìn chằm chằm cô nói: “Thời Tiểu Niệm, cô cho rằng hiện tại mình rất trong sạch có đúng không? Tôi lập tức để cho tất cả của cô đều thành đen.”
Nói xong, nữ sinh kia đột nhiên xốc vạt áo lên, lấy ra một túi nước màu đen ném vào người Thời Tiểu Niệm——
“A ——”
Biên tập Hạ sợ tới mức la hoảng lên, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Vệ sĩ thấy thế liền chạy đến, nhưng khoảng cách hơi xa nên vẫn không kịp.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, tay vô thức che bụng, cả người lui về phía sau nhưng có ghế dựa sau người cô lui không được.
“Bịch!”
Túi màu đen nặng nề rơi trên người, mùi mực nước đậm đặc lập tức khuếch tán khắp nơi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, không cảm giác được trên người ẩm ướt, cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn, chỉ thấy Cung Âu đứng trước mặt cô, đôi mắt đen yên lặng nhìn cô, mặt đầy vẻ tức giận, một cánh tay đưa lên, dùng sức đỡ, mực nước rơi xuống lưng anh, bắn tung tóe ra ngoài.
Trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm như bừng tỉnh.
Cô ngơ ngác nhìn Cung Âu, anh lại một lần nữa thay cô gánh chịu tất cả, giống một vị thần đứng bảo vệ trước mặt cô.
Dưới sự che chở của anh, cô có thể biến nguy thành an.
“Bắt lấy cô ta!”
Nữ sinh kia nhanh chóng bị vệ sĩ bắt lại.
“Mọi người đừng hoảng sợ.” Hạ Vũ cùng chồng nhanh chóng cầm micro trấn an mọi người, bên dưới rất nhiều người la hét, vệ sĩ đang cô gắng giữ trật tự.