Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ sinh bị vệ sĩ bắt lại, vốn dĩ đang muốn làm ầm lên chửi Thời Tiểu Niệm, bị Cung Âu trừng mắt dọa như vậy liền ngậm chặt miệng, đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
Mọi người đều thầm than lợi hại.
Hạ Vũ và chồng cô nói đến khàn cả cổ họng cũng không thể tạo ra uy thế như vậy.
“Cung Âu, chúng ta đi thôi.”
Thời Tiểu Niệm nắm chặt tay Cung Âu rời đi, lúc này rất loạn, may mắn Cung Âu chuẩn bị vệ sĩ rất nhiều.
Lặng lẽ không lên tiếng.
Thời Tiểu Niệm kéo tay Cung Âu đi vào hậu trường, vừa đi vừa giúp anh lau mực nước trên cổ, lau đến tay mình cũng dính đầy mực.
Sắc mặt Cung Âu vô cùng khó coi.
Đến hậu trường, Mona ngồi trên xe lăn lo lắng nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, không có thời gian nói chuyện cùng Mona, tiếp tục giúp Cung Âu lau mực nước, mực này dù lau thế nào vẫn để lại một màu đen.
“Dạy dỗ cô gái gây sự kia cho thật tốt!”
Đôi mắt Cung Âu lạnh lùng nhìn Phong Đức.
Phong Đức đứng ở phía sau Mona, nghe vậy cúi đầu: “Dạ, thiếu gia.”
“Ồ, giường như các người đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn bọn họ, sau đó nhìn về phía Cung Âu: “Còn có, Cung Âu sao đột nhiên anh lại đi lên sân khấu.”
“. . . . . .”
Cung Âu nghiêm mặt không muốn giải thích.
Phong Đức thấy thế ôn hòa mở miệng: “Là thế này Thời tiểu thư, thiếu gia lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên ở phía sau theo dõi camera.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn vào bên trong, quả nhiên có rất nhiều màn hình.
“Thiếu gia sợ không đủ an toàn, nên không ngừng xem xét, phát hiện cô gái kia lúc đi vào nhà WC còn gầy, khi đi ra lại trở nên mập mạp, sau khi phát hiện, không còn thời gian ngăn cản cô ta, nên thiếu gia mới vội vã lao đi.” Phong Đức giải thích.
“Thì ra là như vậy.” Thời Tiểu Niệm sau khi nghe xong liền nắm chặt tay Cung Âu, khuôn mặt tái nhợt nhìn anh.
Bởi vì cô, Cung Âu mới bỏ cả công việc, ở trong này theo dõi hơn hai tiếng, chỉ vì bảo đảm an toàn cho cô.
Còn giúp cô đỡ đống mực nước kia.
Cô mang phiền toái đến cho anh hết lần này tới lần khác.
Cung Âu đứng nơi đó lộ ra khuôn mặt như muốn giết người, Thời Tiểu Niệm có chút chua sót nói: “Bỏ đi, lần sau không tổ chức kí tặng gì nữa, ở đây loại người nào cũng có, rất dễ dẫn đến phiền phức.”
Là cô luôn mang lại rắc rối.
Cô nên ngoan ngoãn ở bên cạnh Cung Âu, không nên nghĩ đến cái gì khác.
“Nói bậy bạ gì đó?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “ Nếu gặp rắc rối liền rút lui, Cung Âu anh sao có thể có ngày hôm nay? Nửa tháng tổ chức một lần, anh xem còn ai dám đến gây chuyện với em!”
Tự chuốc họa vào thân!
“.........”
Thời Tiểu Niệm lặng im đứng đó, cô biết Cung Âu nói cũng có lý .
Mỗi lần gặp nguy hiểm đều là anh bảo vệ cô……
“Đi thôi, chúng ta trở về!” Cung Âu nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi hậu trường.
Phong Đức đẩy xe lăn giúp Mona đi theo phía sau.
Một đám vệ sĩ cũng lập tức đi theo.
Đi đến trước thang máy, Thời Tiểu Niệm đi lên bấm thang máy, chờ cửa thang máy mở ra.
“Cung tiên sinh, thực ra anh không cần nổi giận vì chuyện như vậy, loại người vô vị như thế ở đâu cũng có, tức giận vì bọn họ chính là giày vò bản thân mình.” Mona ngồi trên xe lăn nói.
Phong Đức đẩy cô ta đi đến phía bên tay phải Cung Âu..
“Đừng theo sau tôi nói những chuyện đó nữa!” Cung Âu cúi đầu liếc mắt nhìn Mona, sắc mặt không vui, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hiện tại anh không có hứng thú nghe chướng ngại nhân cách trị như thế nào .
“Tôi nói thật, Cung tiên sinh, hay là chúng ta đi câu cá đi? Bên hồ không khí trong lành, câu cá để rèn luyện sự kiên nhẫn.” Mona đề nghị.
“Không đi!”
Cung Âu giọng nói lạnh lùng.
Mona ngồi trên xe lăn chậm rãi mà nói: “Cung tiên sinh, ra ngoài cho khuây khỏa là một viêc rất tốt, anh liên tục xử lí công việc, đã không chú ý đến chuyện này.”
Cửa thang máy mở ra.