Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 520: Chương 520: Chương 278: Thang máy ăn thịt người 2




Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn Cung Âu và Mona đang nói chuyện, định đi vào thang máy trước không cho cửa đóng lại nhưng cánh tay bị Cung Âu bắt lấy, cô cúi đầu nhìn, thấy trên tay anh toàn là mực.

Nhìn ra phía trước, thấy xa xa có một cái toilet, cô nói với Cung Âu: “Cung Âu, chúng ta rửa một chút đi, chỉ sợ để lâu càng khó lau đi.”

Cung Âu không hề để ý tới Mona, đưa mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm.

Trên tay cô cũng dính đầy mực nước.

Bàn tay trắng trẻo được chăm sóc cẩn thận như vậy lại có thể bị mực nước dính vào, sự tức giận của anh lên tới đỉnh điểm: “Đi.”

Cung Âu kéo tay cô xoay người rời đi.

Hai người đi về phía trước, Mona kêu: “Tiểu Niệm, tôi giúp hai người mua nước tẩy rửa, lát nữa cho người đưa lên, đúng lúc ở tầng một có bán.”

“Cám ơn.”

Thời Tiểu Niệm quay đầu cảm kích nói với Mona.

“Không có gì. Phong quản gia, làm phiền ông.” Mona nói với Phong Đức.

“Được.”

Phong Đức gật đầu, nói với đám vệ sĩ: “Mấy người các cậu đi xuống dưới trước, chúng ta chia nhau ra.”

“Dạ, Phong quản gia.”

Mấy vệ sĩ được lệnh đi vào thang máy.

Thời Tiểu Niệm đang bị Cung Âu kéo đi về phía trước, chợt nghe phía sau truyền đến vài tiếng thét chói tai.

Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đồng thời quay đầu, chỉ thấy cửa thang máy đóng mạnh lại.

Bên trên những con số không ngừng chớp tắt, chạy tới chạy lui.

“.............”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người che miệng lại, nhìn những con số đang chớp tắt, sống lưng như có dòng khí lạnh chạy qua không nói nên lời, thân thể bị Cung Âu ôm từ phía sau.

Cung Âu ôm chặt lấy cô, hướng Phong Đức quát: “Mau tìm người đến giúp!”

Cả một đám đang bị dọa đến ngây người.

Phong Đức cũng sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vội vàng hô: “Được, tôi lập tức đi tìm người! Tôi đi tìm người phụ trách ở đây!”

Phong Đức vội vàng chạy đi.

Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, tất cả vệ sĩ bên trong đều bị thương, có một người đã mất mạng, đầu ở tầng 5 thân thể ở tầng 4.

Sự cố lần này thực sự đáng sợ.

Cảnh trước mắt vô cùng thê thảm.

Bọn họ ngay cả nút cũng chưa kịp ấn, cửa thang máy đột nhiên đóng lại.

Mọi chuyện xảy ra không kịp đề phòng.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, thân thể không nhịn được phát run, đôi mắt liền bị bàn tay ấm áp của Cung Âu che lại, tay hắn còn mang theo mùi của mực nước.

Cung Âu ôm cô từ phía sau, một tay ôm ngang hông cô, tay còn lại che mắt cô: “Được rồi, không cần nhìn, chúng ta đi.”

“...........”

Thân thể Thời Tiểu Niệm run rẩy đến nổi cô không khống chế được.

Thật đáng sợ.

Cô không dám tưởng tượng, vừa rồi nếu không phải cô đột nhiên muốn quay lại rửa tay giúp Cung Âu, người đầu tiên đi vào thang máy kia chính là cô, người chết kia............... chính là cô cùng với đứa nhỏ trong bụng.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu mạnh mẽ xoay người.

Cung Âu giữ chặt tay cô đi bên cạnh , nhìn Phong Đức quát:“Điều tra cho tôi! Tra ra người đứng phía sau! Tôi biết sự cố lần này là có người phía sau giở trò!”

“Dạ, thiếu gia.”

Phong Đức cúi đầu.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm lấy đi về phía trước, trong đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi, bỗng nhiên một trận đau đớn từ bụng truyền đến, cô vội vàng che bụng, đau đớn gập người lại: “Đau, Cung Âu, em đau...............”

“Thời Tiểu Niệm!”

Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen tối đầy vẻ hoang mang, ngay sau đó bế ôm cô lên: “Anh lập tức đưa em đến bệnh viện!”

“Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm nằm trong ngực hắn, tay ôm bụng mình, sợ hãi nhìn Cung Âu, giọng nói vô cùng đau đớn: “Con, con của em...............”

“Anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì!” Cung Âu nhìn cô gầm nhẹ đi về phía trước: “Không được sợ có nghe hay không, Thời Tiểu Niệm!”

“.............”

Sao có thể không sợ.

Thời Tiểu Niệm ở trong ngực hắn không ngừng run rẩy, không thể khống chế.

Thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi ra, Phong Đức cùng bọn vệ sĩ có chút hoảng sợ, đều tiến lên mở đường.

...........

Trong một phòng bệnh xa hoa ở bệnh viện, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bệnh, nhìn về phía cửa.

Cung Âu và bác sĩ đứng ở cửa, bác sĩ cầm bệnh án trên tay, cúi đầu cung kính với Cung Âu:“Cung tiên sinh, Thời tiểu thư vì quá sợ hãi, có dấu hiệu việc của sinh non.”

“Sinh non?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, chống thân thể ngồi dậy.

Cung Âu dựa vào cửa, trên tay vẫn dính đầy mực, nghe vậy hắn quay đầu lại trừng mắt Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng nói: “Có nghe rõ không, chỉ là dấu hiệu của sinh non mà thôi. Nằm xuống cho anh!”

Cô thật sự rất lo lắng cho đứa nhỏ!

“..........”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, vẻ mặt sợ hãi nhìn Cung Âu, ánh mắt vô tội.

Cung Âu chịu không nổi ánh mắt cô như vậy, nóng nảy nắm lấy áo bác sĩ, lớn tiếng quát: “Ông nói có đúng không?”

“Đúng là như vậy.”

Bác sĩ nơm nớp lo sợ, nói với Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, cô yên tâm, chỉ cần nghĩ ngơi thật tốt, sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.