Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 522: Chương 522: Chương 279: Cung Âu, anh thật tốt! 2




Thời Tiểu Niệm đang định khuyên nhủ, Phong Đức đã hiểu chuyện lên tiếng: “Mona tiểu thư, thiếu gia muốn một mình chăm sóc Thời tiểu thư, không bằng chúng ta về trước, làm món gì đó bồi bổ đến thăm Thời tiểu thư.”

Mona không phải người không hiểu lí lẽ nghe vậy cô gật đầu, hướng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Vậy Tiểu Niệm, tôi đi trước, cô phải nghĩ ngơi cho tốt.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm đáp.

“Cung tiên sinh, mong anh kiềm nén tính tình một chút, Tiểu Niệm hiện đang có thai không thích hợp chứng kiến sự nổi nóng“. Mona lấy tư cách của một bác sĩ căn dặn Cung Âu.

“Con người cô sao lôi thôi vậy? Nhanh biến đi!”

Cung Âu vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

“........”

Mona thấy Cung Âu như vậy, có chút uất ức mím chặt môi, mặc cho Phong Đức giúp đẩy xe ra ngoài.

Cung Âu lập tức đứng lên, nặng nề đóng sầm cửa lại, sau đó khóa trái.

“Anh làm sao vậy, Mona cũng chỉ quan tâm em nên mới đến đây.” Thời Tiểu Niệm ngồi dậy trên giường, trên người mặc bộ quần áo trắng tinh của bệnh nhân, giọng nói nhu hòa.

“Ai cần cô ta quan tâm, suốt ngày phiền phức!”

Cung Âu vẻ mặt thay đổi, bên tai vang lên những lời Mona vừa nói, hắn cố nhịn sự tức giận, đi tới nhấc chăn lên: “Mau nằm xuống.”

“Làm gì?”

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn.

“Kêu em nằm thì em cứ nằm đi!”

Cung Âu trừng mắt nói, sau đó lại cố gắng đè nén sự tức giận.

“...”

Thời Tiểu Niệm đành phải nghe theo liền nằm xuống, Cung Âu cởi giầy nằm lên trên giường, một tay kéo cô vào trong ngực ôm chặt.

“Cung Âu, nơi này là giường bệnh.”

Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nói.

Giường bệnh này có lớn hơn bình thường một chút, nhưng chứa hai người vẫn có chút miễn cưỡng.

“Anh biết! Còn cần em nhắc nhở sao?”

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm cô sát vào lồng ngực: “Được rồi, ngủ đi.”

“Ngủ?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên: “Em không buồn ngủ.”

“Anh kêu em ngủ thì ngủ đi! Ngủ một giấc, đem những chuyện xảy ra hôm nay quên đi!” Bàn tay thon dài của Cung Âu vỗ vỗ cách tay cô: “Em ở trong ngực anh yên tâm mà ngủ, bất kể chuyện gì cũng sẽ không xảy ra!”

Thì ra hắn đang lo lắng cô sẽ sợ giật mình.

Nên mới vội vã bắt Mona rời đi, hắn muốn xua đuổi ác mộng giúp cô.

“Ưm, được.”

Thời Tiểu Niệm đáp, ở trong ngực hắn ngước mặt lên, một đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, từ đáy lòng nói:“Cung Âu, anh thật tốt.”

“...”

Hắn nhìn chằm chằm cô, thấy được khuôn mặt đang tươi cười của cô liền ngây ngốc: “Nói lại lần nữa xem!”

“Cung Âu, anh thật tốt.”

Nói lại một trăm lần cũng được.

Âm thanh cô trong trẻo, như một dòng suối nhỏ trong suốt chảy vào ngực hắn, làm trái tim hắn rung lên không dứt.

Một tay Cung Âu ôm cô vào ngực, tay còn lại ấn vào gáy cô, cằm để tựa vào trên đầu Tiểu Niệm, tiếng nói trầm thấp, ấm áp vang lên: “Thời Tiểu Niệm, anh sẽ giúp em ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn!”

Không cái gì có thể đến gần cô, làm cô bị thương.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, tựa vào lòng ngực ấm áp của hắn, đôi mắt tràn đầy sự ấm áp, sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Cung Âu, anh không cần quá che chở cho em.”

“Không có cô gái nào không hi vọng được người đàn ông của mình che chở.”

Giọng nói Cung Âu vô cùng mạnh mẽ.

“Nhưng anh không cần quá che chở cho em, nếu em từng bước đi về phía trước, anh cũng từng bước đi về phía trước, em sẽ mãi mãi không đuổi kịp anh.” Thời Tiểu Niệm có chút xúc động.

Cung Âu giống như một cái cầu thang cao.

Cô đang cố gắng từng bước trèo lên.

“Cung Âu anh sẽ không đi đâu hết!” Cung Âu tự kiêu nói, vỗ về thân thể mềm mại trong ngực mình: “Ngủ đi, không được suy nghĩ nhiều nữa.”

“Được rồi.”

Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, ở trong lòng ngực hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người hắn, thật kì lạ, cô không còn nghĩ đến hình ảnh đáng sợ trong thang máy.

Trong lúc mơ màng, cô nghe được giọng nói của Cung Âu ở bên tai vang lên: “Em không cần phải trèo lên, nếu em muốn đứng bên cạnh anh, anh sẽ leo xuống cùng em đi lên!”

“....”

Thời Tiểu Niệm trong lòng vô cùng xúc động, thân thể tự giác sát tới bên trong lòng ngực hắn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Bên trong phòng bệnh xa hoa rộng lớn, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, ánh sáng dừng trên chiếc giường trắng tinh, trên giường có một người đàn ông đang ôm chặt một người phụ nữ, đôi mắt to sâu thẳm đang ân cần nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.