Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vốn đều có thể chiếu sáng hết mà.”
“Không, tủ đầu giường bên kia có 3cm không chiếu tới.” Cung Âu trịnh trọng nói, hoàn toàn không có nửa ý đùa giỡn.
“Chiếu không tới thì sao?” Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, một mặt mờ mịt, chiếu không tới cũng không có gì nha, cũng không chết người.
“Kém đến vậy, 3cm không chiếu tới, anh nhìn không thoải mái.”
Cung Âu lẽ thẳng khí hùng nói.
Đây là cố chấp quá mạnh mẽ rồi.
Thời Tiểu Niệm nghe anh thao thao bất tuyệt không khỏi đỡ trán: “Chắc người thiết kế cao ốc N.E và tòa lâu đài chắc lúc thiết kế cũng bị thổ huyết.”
Ai có thể đảm bảo hai bên đối xứng tuyệt đối chứ? Ai có thể đảm bảo nhà nào cũng phải được ánh mặt trời chiếu đều hết đâu?
Ánh mặt trời còn có góc độ, lẽ nào một giờ lại chuyển một lần?
“Trong N.E anh chỉ quan tâm văn phòng, những chỗ còn lại anh không có thời gian để ý, tòa lâu đài này là anh thiết kế.” Cung Âu vừa nói vừa lui về sau hai bước, tiếp tục kiểm tra toàn bộ bố cục phòng, xác định không có chỗ nào không thoải mái mới bỏ qua.
“Anh thiết kế?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên: “Anh biết về kiến trúc sao?”
“Vì xây lâu đài nên học vài cuốn.”
Cung Âu hời hợt nói, xé một bao khăn ướt ra lau tay.
Một câu thật hời hợt.
Vì xây lâu đài nên học vài cuốn, quả nhiên sau đó thành thiên tài thế giới làm nên tòa lâu đài mà người thường khó lí giải được.
Nếu cô có thể học tập nhẹ nhàng như vậy là tốt rồi, rất muốn đầu óc mình được như của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, trên tay tiếp tục lật tạp chí, đây là tạp chí Pháp văn, cô cố gắng phân biệt các loại từ, sẽ không thỉnh giáo Cung Âu nữa.
Thấy hai người rốt cuộc cũng kết thúc cuộc nói chuyện, thư kí đứng một bên nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc, bây giờ tôi có thể báo cáo lịch trình của ngài chưa?”
Thư kí đứng đã lâu nhưng không thể chen miệng vào.
“Nói.”
Cung Âu không thèm nhìn cô ta, đi tới ngồi ghế bên giườngThời Tiểu Niệm, nhìn dĩa trái cây, đưa tay lấy trái cây xếp hình.
“Cung tiên sinh, hai giờ chiều hôm nay, ngài có một hội nghị quan trọng phát hành series người máy.” Thư kí mặc đồng phục, cầm tư liệu nói.
“Dời lại.”
Cung Âu tiếp tục xếp trái cây.
“Bốn giờ rưỡi chiều nay có mấy vị bên công ty con đến báo cáo tình trạng công việc với ngài.” Thư kí tiếp tục nói.
“Dời lại.”
“Tám giờ rưỡi tối nay, ngài có một hội nghị buổi tối cùng Chủ tịch Tập đoàn Long Đằng.”
“Dời lại.”
“Chín giờ tối hôm nay.”
“Dời lại, ở trong bệnh viện không thể làm, dời toàn bộ lại cho tôi.” Cung Âu mở miệng, ngữ khí thẳng thắn dứt khoát, cực kì ngông cuồng tự đại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường nghe không nổi nữa, xoay đầu nhìn Cung Âu, thấy dĩa trái cây được Cung Âu xếp lại.
Trái cây được Cung Âu xếp thành hình Kim Tự Tháp.
Mỗi tầng đều là trái cây khác loại cùng màu sắc, xếp cao cao, không hề có chút khe hở, màu sắc rõ ràng, xếp đến mức đẹp đẽ.
Thì ra người bệnh hoang tưởng đến trái cây cũng phải cố chấp với màu sắc.
Hồi ức hiện ra, Thời Tiểu Niệm nhớ tới khi ở nhà, đầu bếp làm món ăn đều khuyên nhủ cách xếp, có điều cô hâm thức ăn xếp rất bừa bãi, cũng không thấy Cung Âu phản ứng gì!.
Có khả năng là chia thành tẻ nhạt và không tẻ nhạt.
Như bây giờ ở trong bệnh viện, anh nhàm chán, tính cố chấp mạnh mẽ nổi lên.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm không khỏi nói: “Không cần phải dời lại toàn bộ, vậy không phải làm lỡ chuyện sao?”
“Anh không đi.”
Cung Âu cự tuyệt, sau đó đuổi thư kí cút đi.
Thư kí cúi thấp đầu, lập tức xoay người đi.
“Anh không cần lo lắng cho em đâu.” Thời Tiểu Niệm để quyển sách trên tay xuống, ôn nhu nói: “Anh đi đi, đây là bệnh viện tư nhân, rất thanh tĩnh, chú trọng an toàn, anh còn phái nhiều vệ sĩ bào vệ em mà.”
Tối qua cô đi vệ sinh, lúc đi ngang qua cửa mở liếc mắt một cái, nhìn thấy một loạt vệ sĩ.
Cô có ảo giác mình là nhân vật quan trọng cấp quốc gia, quá long trọng rồi.
“Anh không yên lòng ai hết.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
Nếu lúc trước anh không thả lỏng, Thời Tiểu Niệm cũng sẽ không bị bắt đi từ khách sạn.
“Vậy kêu Phong quản gia đến.” Thời Tiểu Niệm nói, kiên nhẫn khuyên Cung Âu: “Thật đó, anh có việc bận, em không muốn làm liên lụy anh.”
Không muốn làm liên lụy anh.