Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 524: Chương 524: Chương 280: Ngày mai lại tiếp tục trị liệu 2




Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Suy nghĩ lung tung cái gì?”

“Không có nha, nếu mọi người biết anh vì một bạn gái không có gì đáng ngại mà hao tổn trong bệnh viện, làm lỡ chính sự, em sẽ bị nói là hồng nhan họa thủy đó.” Thời Tiểu Niệm tự giễu nói.

“Em vốn là hồng nhan họa thủy.”

“Từ lần đầu gặp mặt, em lập tức là họa trong anh rồi.”

“Lần đầu gặp mặt?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt, lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ nên quên đi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ. Cô nhìn mặt lãnh ngạo của Cung Âu: “Anh thật sự không đi?”

“Không đi.” Cung Âu trừng mắt cô: “Sao em vẫn đuổi anh đi? Chẳng lẽ em muốn thấy lão già Phong Đức kia nhiều hơn?”

“Em nào có.”

Thời Tiểu Niệm bị chết oan.

“Cung tiên sinh, anh nên tôn trọng Tiểu Niệm, anh bảo vệ gió thổi không lọt, che chở cô ấy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, anh bảo vệ kiểu này là do bản thân quá cố chấp.”

Một thanh âm truyền đến.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường quay đầu, thấy Phong Đức đẩy Mona tới, Mona ngồi xe lăn, trên tay cầm một bó hoa lớn.

“Ai cho phép cô vào không gõ cửa?” Cung Âu ngồi đó, mặt lạnh đi, trừng mắt Phong Đức: “Người phụ nữ này không hiểu quy củ, ông cũng không hiểu?”

“Là lỗi của tôi, thiếu gia.”

Phong Đức nhận sai.

“Là tôi muốn cho Tiểu Niệm một niềm vui bất ngờ.” Mona ôm bó hoa đưa cho Thời Tiểu Niệm, nheo mắt, cười nói: “Tiểu Niệm, chúc cô sớm ngày khôi phục.”

“Cảm ơn.”

Thời Tiểu Niệm tiếp lời tiếng cảm ơn, cúi đầu ngửi mùi hoa, mỉm cười nói: “Thơm quá, cảm ơn cô, Na Na, tôi rất thích.”

“Thích là tốt rồi. Tôi thấy cô hôm nay tinh thần rất tốt, khẳng định rất nhanh có thể xuất viện.”

Mona nói.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm đưa cho Phong Đức, nói: “Phong quản gia, phiền ông cắm hoa giúp tôi.”

“Được.”

Phong Đức tiến lên muốn nhận, tay còn chưa đụng tới, đã bị cánh tay thon dài đoạt nửa đường.

Cung Âu nhận lấy, đi tới trước cửa sổ, gọn gàng ném ra ngoài, sau đó vỗ vỗ tay, một mặt như chuyện đương nhiên nói: “Xong.”

“…”

“…”

“…”

Ba người trong phòng bệnh không nói gì.

Một lát sau, Mona ngồi trên xe lăn hiểu ra, nói: “Tôi có một bệnh nhân bị hoang tưởng cũng như vậy, không ai có thể đặt trong phòng hắn bất cứ thứ gì, một cái túi, một bộ quần áo cũng không được. Không liên quan, tôi không thèm để ý.”

Mona tự giải vây cho mình.

Thời Tiểu Niệm yên tĩnh ngồi đó, không biết nên nói gì, có chút oán trách nhìn Cung Âu.

Người nhà đưa đồ còn bị anh ném ra ngoài.

Ở vấn đề lễ phép, biểu hiện của Cung Âu vĩnh viễn không giống quý tộc đời sau.

“Đúng rồi, Cung tiên sinh, ở góc độ bác sĩ chuyên môn, tôi hi vọng anh có thể ra ngoài một chút, làm chuyện của mình, không cần quá cố chấp.” Mona dùng giọng điệu bác sĩ nói: “Lại nói, tâm tình của Cung tiên sinh trong hai ngày nay hình như không tốt lắm, như vậy sẽ ảnh hưởng Tiểu Niệm.”

Nghe vậy, lông mày Cung Âu nhíu lại, hai mắt đen trừng Thời Tiểu Niệm.

“Sao tôi ảnh hưởng?” Cung Âu lạnh giọng hỏi.

Người phụ nữ Mona chết bầm này từ hôm qua bắt đầu nói tính khí anh ảnh hưởng Thời Tiểu Niệm mang thai, anh ảnh hưởng cái gì?

“Có nha, nước ngoài có rất nhiều, phụ nữ mang thai vốn khá yếu đuối, rất nhiều người vợ mang thai vì cãi lộn với chồng có tính khí không tốt mà sinh non, còn có khi một xác hai mạng đó.” Mona một mặt ngưng trọng nói.

Mặt Cung Âu đen rồi.

Một xác hai mạng.

“Không cần khuếch đại đến vậy.” Thời Tiểu Niệm không khỏi nói: “Tính khí Cung Âu trước đây rất kém, nhưng bây giờ đã tốt rồi, anh ấy sẽ không tổn thương tôi.”

Mona nhìn cô, giảo hoạt nháy mắt một cái, ra hiệu cô không được nói vậy.

Mona đang dùng cách này để bức vua trốn Cung Âu phải trị liệu.

Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, không nghe cô ta, chuyển hai mắt ôn nhu nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu: “Tôi ở cùng Cung Âu, cả hai đều có khuyết điểm, nhưng đương nhiên khuyết điểm cơ bản đều trong phạm vi có thể chấp nhận.”

Một đôi tình nhân nhất định sẽ có lúc cãi nhau, hơn nữa Cung Âu rất thường nổi nóng vì anh không cách nào khống chế được mình, đây không phải ý anh muốn.

Lại nói, sau khi cùng nhau, anh không tổn thương cô.

Nghe được lời này của Thời Tiểu Niệm, sắc mặt Cung Âu dần hòa hoãn.

“Tôi muốn anh ấy trị rối loạn hoang tưởng, cũng không cưỡng cầu chữa trị hết hoàn toàn, chỉ cần anh ấy có thể như người bình thường, có thể khống chế tâm tình của mình là tốt rồi.” Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhìn Mona.

Chỉ cần Cung Âu có thể khống chế tâm tình của mình, sẽ không buộc cô uống thuốc phá thai như lần trước, rồi tìm một đống phụ nữ để kích thích cô là được rồi.

Như vậy, chờ sinh đứa bé, cả nhà họ ba người nhất định có thể vui vẻ.

“Tiểu Niệm, cô thật sự rất yêu Cung tiên sinh.” Mona cười nói, một tay nâng mặt, khắp mặt đều là cảm động, sau đó xoay đầu nhìn Cung Âu: “Này, Cung tiên sinh, anh thì sao?”

“Lời này cô còn phải hỏi sao?” Cung Âu khinh thường nhìn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.