Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên hành lang dài dằng dặc, Cung Âu đi bên phải, bóng lưng cao lớn đẹp trai, một vệ sĩ đẩy vệ sĩ đi bên trái, Mona là bác sĩ của Cung Âu, đương nhiên muốn đi theo anh, cô ta không cùng quay đầu nói gì đó với Cung Âu.
Cung Âu không phản ứng.
Không biết tại sao, mỗi lần trông thấy bóng lưng Mona đi cùng Cung Âu, Thời Tiểu Niệm có cảm giác trong lòng mình không thoải mái.
Bác sĩ và bệnh nhân.
Cô không muốn hơn nữa.
Thời Tiểu Niệm gõ gõ đầu mình, sau đó trở về phòng bệnh, nhìn phòng bệnh trống rỗng, không có ai ở đó chuyển đồ, không có ai ở đó xếp trái cây.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút cô quạnh.
Lúc cô cùng Cung Âu dính vào nhau 24 giờ, có khi cô cảm thấy chán, nhưng tách ra, cô lại cảm thấy một mình tẻ nhạt.
Thời Tiểu Niệm tới giường, yên lặng nhìn dĩa trái cây trên tủ đầu giường, trên mặt đầy cô đơn.
Không lâu sau, Thời Tiểu Niệm cầm một trái táo trên dĩa bỏ vào miệng, ngọt ngọt, còn có một tia chua xót.
Khi Cung Âu không có ở đây, tựa như thời gian trôi qua thật chậm.
Phong Đức đi cùng, Thời Tiểu Niệm làm kiểm tra xong, đi về, bỗng nhiên thấy một y tá ôm đứa bé đi ngược hướng với cô.
Trẻ con.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên có tia hứng thú, xoay người đi theo y tá, đi thẳng đến ngoài phòng trẻ sơ sinh.
Phòng thiết kế rất lớn, bên trong sạch sẽ đẹp đẽ, vì để cho người lớn lúc nào cũng có thể nhìn thấy đứa bé, trên tường khảm một tàng kính lớn.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, nhìn xuyên qua lớp kính.
Có đứa bé ngủ thiếp đi, có đứa trợn tròn mắt, một mặt tò mò nhìn xung quanh, hai mắt chuyển động, từng khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, còn đang chảy nước miếng.
“Phong quản gia, ông mau nhìn, mấy đứa bé thật đáng yêu nha.”
Thời Tiểu Niệm nhìn từng khuôn mặt nhỏ bên trong nói, trong mắt hiện lên ánh sao.
“Đúng vậy, đứa bé rất đáng yêu, con của thiếu gia và Thời tiểu thư chắc chắn càng đáng yêu hơn, còn có thể rất đẹp, vì tướng mạo thiếu gia và Thời tiểu thư đều là nhân trung long phượng.”
Phong Đức đứng bên cạnh ôn hòa nói, trên mặt có ý cười sung sướng.
“Oa, Phong quản gia, ông xem, đứa bé kia nở nụ cười kìa.” Thời Tiểu Niệm đặt tay lên kính, gương mặt mừng rỡ, rất giống nhìn đứa con của mình nở nụ cười.
“Đúng nha.”
Phong Đức mỉm cười, một mặt hiền lành nhìn Thời Tiểu Niệm.
Thật ra Thời tiểu thư theo thiếu gia cũng chịu không ít oan ức, như bậy giờ, thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Thời tiểu thư, bình thường, Thời tiểu thư và thiếu gia chưa bao giờ tán gẫu đề tài bảo bảo.
Nào có người mẹ nào không thích tán gẫu về con mình chứ.
Có thể Thời tiểu thư nhẫn nhịn không đề cập tới, trước đây thiếu gia buộc cô phá thai, mang phụ nữ về lâu đài, ông cho rằng Thời tiểu thư sẽ quật cường bỏ đi, nhưng sau đó cô vẫn nhịn xuống.
Ông hỏi qua tại sao, Thời tiểu thư nói, cô không hiểu thế giới hoang tưởng, nhưng cô muốn thử, vì mặc kệ như thế nào, cô vẫn yêu thiếu gia.
“Hi vọng Mona tiểu thư có thể trị hết bệnh cho thiếu gia.” Bỗng nhiên Phong Đức cảm khái nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên nhìn Phong Đức, Phong Đức một mặt lí giải nhìn kĩ cô, Thời Tiểu Niệm có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông, không khỏi mỉm cười gật đầu: “Hi vọng anh ấy sẽ tốt lên.”
Thời Tiểu Niệm nhìn thế giớ trẻ con bên trong, nụ cười trên mặt càng sâu.
Cô thật sự hi vọng có thể cùng Cung Âu khám phá, xem dáng vẻ đứa bé trưởng thành trong bụng cô.
Cung Âu không ở đây, đi đến phòng trẻ sơ sinh nhìn những đứa bé thành môn học bắt buộc mỗi ngày của Thời Tiểu Niệm, nhìn dáng vẻ đứa bé chảy nước miếng hoặc cười hoặc khóc, đều làm cho tâm tình cô ngày càng tốt.
Cô mỗi ngày đều ăn đồ bổ do Phong Đức hầm, đứa bé trong bụng được nuôi rất khá.
Trước đó còn lo lắng sẩy thai, bây giờ có thể thả lỏng rồi.
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm ngồi bên giường, gấp kết quả kiểm tra thật kĩ, sau đó cất vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Kết quả kiểm tra đều tốt.
Nhưng những tin vui này, cô không cách nào chia sẻ với Cung Âu, miễn để anh không vui.
“Thời Tiểu Niệm!”
Một thanh âm báo đạo truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường quay đầu, Cung Âu từ bên ngoài phong trần mệt mỏi bước vào.
Phong Đức lập tức cung kính tiến lên, cởi áo khoác comple cho Cung Âu, Cung Âu bước nhanh đôi chân dài, ba chân bốn cẳng đến bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ôm cô, lập tức cúi đầu xuống hôn.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu, bị anh hôn nhiệt liệt, hô hấp gần như đều bị anh tước hết.
“A!”
Thời Tiểu Niệm khẽ hô, người được Cung Âu ôm vào trong lồng ngực, Cung Âu hôn điên cuồng, hận không thể nuốt cả người cô vào bụng.
Rất lâu, Cung Âu cảm giác hô hấp cô ngày càng yếu mới buông cô ra, trán kề trán, hô hấp trầm trọng, giọng nói tiếng có tiếng mất: “Lại một ngày không gặp, anh nghĩ anh muốn em đến điên rồi.”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Thời Tiểu Niệm buồn cười hỏi, đáy lòng dâng lên sự ấm áp.
“Phí lời. Em đang ở bệnh viện cũng không nhớ anh, Thời Tiểu Niệm không có lương tâm, em là người phụ nữ vô tâm nhất anh từng thấy.” Cung Âu trừng mắt cô, không vui nói, nhưng không phát hỏa, đôi mắt đen kịt: “Người phụ nữ chết bầm nói cái gì mà khoảng cách thích hợp có thể làm cho nhớ nhung càng sâu, đều là đồ giả, tác phẩm rởm.”
Người phụ nữ chết bầm này chắc là Mona đi.
Những ngày gần đây, Cung Âu đều ở cùng Mona.
“Hôm nay Mona có dẫn anh đi đâu không?” Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh anh hỏi.
Những ngày qua trừ lức Cung Âu đi làm, Mona đều lấy danh nghĩa trị liệu dẫn Cung Âu đi ra ngoài giải sầu, tiếp xúc vô cùng tự nhiên.
Cô cũng không hiểu trị liệu của Mona, không biết đúng vậy hay không.
“Cái gì gọi là cô ta dẫn anh, là anh dẫn cô ta, anh đồng ý để cô ta dẫn đường, cô ta mới có tư cách dẫn đường được chứ.” Cung Âu ngông cuồng tự đại nói, cởi giày ngồi lên giường, cầm lấy chăn ngửi một cái, ngửi mùi thuộc về cô.
Ừ, chỉ có mùi của một mình cô.
Không sai.
“Cô ấy dẫn đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
“Nói đến đây, cho em một món quà.” Cung Âu nói, xoay mặt nhìn Phong Đức một chút.
Phong Đức là quản gia chuyên nghiệp, chỉ một ánh mắt liền hiểu rõ, đi đến giá áo, đưa tay vào trong túi áo comple của Cung Âu lấy ra một hộp màu nâu.
Phong Đức cung kính đưa cái hộp cho Cung Âu.
Cung Âu đưa cho Thời Tiểu Niệm.
“Là gì vậy?” Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc nhận lấy, ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt, mùi rất dễ chịu.
“Tự mở ra đi.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói.
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng đáp một tiếng, mở hộp màu nâu, một luống mùi hương nhàn nhạt truyền đến, bên trong là một lắc tay chuỗi hạt sâu.
Hạt châu màu đỏ, một viên một viên nho nhỏ giống như hạt đậu, màu sắc đỏ sẫm giống màu máu.
Mùi đàn hương rất đậm.
“Hôm qua anh cùng con dẫn đường kia đi tới một Tự Miếu, bảo là muốn anh tu thân dưỡng tính. Có bệnh!” Cung Âu nói đến Mona ngữ khí lạnh lùng, liền nói tiếp: “Bất quá anh phát hiện Phật đường cung cấp chuỗi này, nghe nói là đồ trấn tự của Tự Miếu, đã trải qua mấy đời trụ trì đọc kinh, có thể bảo hộ người an lành an khang.”
“Anh không thích mê tín, có điều đeo cũng không sao, anh đã cho kiểm tra qua, đối với em sẽ không tổn thương gì, em đeo đi.” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm càng nghe càng không đúng, nhìn Cung Âu hỏi: “Anh lấy đồ trấn tự của người ta, trụ trì không có ý kiến sao?”
“Có, thì anh đưa tiền.”
Cung Âu nhìn cô, con ngươi đen thâm thúy, trên mặt anh tuấn tràn đầy chữ “So what?”
Người đàn ông này thật là…
Có tiền là có thể tùy hứng lấy đồ của Phật đường sao?
Thời Tiểu Niệm tìm không ra bất kì ngôn ngữ nào nữa, cầm hồng châu trên tay đặt dưới ánh đèn, liếc mắt nhìn, màu sắc này đẹp đến độ khiến người ta thán phục.
Ngẫm lại, mỗi món trang sức Cung Âu đưa cô đều có ý nghĩa đặc biệt.
Lắc tay bị Cung Âu đoạt lấy, một tay Cung Âu nắm chặt tay cô, đeo vào cho cô, hạt châu đỏ trên làn da trắng nõn đặc biệt đẹp đẽ.
“Lúc đó anh vừa nhìn thấy cái này, liền cảm thấy nó là của em.” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm lặng yên, nhìn lắc tay trên cổ tay mình, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh sắp tập hợp đủ bốn món đồ trang sức cho em rồi.”
“Bốn món đồ?”
Cung Âu nhíu mày, trong mắt đen kịt lộ ra tia nghi hoặc.
“Chính là nhẫn, lắc tay, dây chuyền, bông tai đó.” Thời Tiểu Niệm lắc lắc tay, hờ hững nói.
Cung Âu bừng tỉnh: “Thì ra em muốn bông tai.”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn anh, chuyện này cũng có thể nghe ra nghĩa bóng, anh cũng quá liên tưởng rồi.
“Nói đi, muốn bông tai gì? Bảo thạch, kim cương? Hay là bảo thạch đi.” Cung Âu cơ hồ bất mãn nói, đưa tay ôm cô vào ngực: “Đúng, không cho phép muốn kim cương, nhiều lắm rồi.”
“Em chưa nói muốn bông tai.”
“Em nói.”
“Em chưa nói.” Lỗ tai nào của anh nghe được anh nói muốn bông tai, rõ ràng là tự anh liên tưởng được không?
“Em đã nói, muốn quà từ người đàn ông của mình là bình thường mà.” Cung Âu nhận định cô chủ động muốn quà.
Thời Tiểu Niệm đau đầu ngã trên chân dài của anh, thở một hơi thật dài, cảm thán: “Em thật sự không muốn nha, bây giờ đồ trang sức của em quá nhiều rồi.”
Cô bình thường căn bản không muốn anh đưa dây chuyền và nhẫn, tình cờ tham gia hoạt động đeo chút thôi.
Đồ trang sức đối với cô mà nói rất đủ, hoàn toàn không thiếu.
Cung Âu ngồi trên giường, duỗi dài hai chân, đột nhiên thấy Thời Tiểu Niệm như con chó nhỏ mềm nhũn ngã vào người anh, mắt anh lập tức đăm đăm, yên lặng nhìn chằm chằm cô trong lồng ngực: “Thời Tiểu Niệm!”
Ánh mắt anh tràn đầy thâm tình sủng nịch.
Tiếng nói anh đặc biệt gợi cảm.
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm ngã vào ngực anh, hai mắt nhìn anh.
“Em thật giống một con chó.” Cung Âu một mặt nghiêm nghị nói.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, trên trán bốc lên một chuỗi hắc tuyến, buông tay mình xuống: “Anh có thể không nói em là chó hay không?”