Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu cúi đầu, đôi mắt đen nhìn kĩ cô, đưa tay xoa xoa gương mặt mềm mại của cô, mềm nhũn như bơ vậy.
Xoa mặt cô làm cho anh thấy thoải mái.
Thời Tiểu Niệm chống lại ánh mắt anh.
Cung Âu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả ánh đèn cũng trở nên ái muội.
Trong phòng bệnh an tĩnh, hô hấp của Cung Âu ngày càng chậm, mặt càng gần mặt cô, môi mỏng dừng trước mặt cô.
Lúc Thời Tiểu Niệm cho là anh muốn hôn, liền nghe không vui gầm nhẹ một tiếng: “Chết tiệt, khi nào em mới mang thai được ba tháng.”
“Ba tháng thì sao?”
“Ba tháng anh có thể ăn em.” Cung Âu trừng mắt cô nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm không biết nói gì, cô cho là trong đầu anh đang nghĩ gì, lại là những thứ này, cô từ trên đùi anh đứng lên, đi qua ngồi trên giường, trịnh trọng nhìn anh: “Cung Âu, em có dấu hiệu sẩy thai, tuy bây giờ không có chuyện gì nhưng em cảm thấy nên cẩn thận là tốt nhất.”
“Có ý gì?”
Sắc mặt Cung Âu trầm xuống.
Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Chính là không làm trong ba tháng này là tốt nhất.”
“Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải em muốn anh nhịn đến 10 tháng luôn chứ? Thêm thời kì dưỡng bệnh nữa là 11, 12 tháng. Thời Tiểu Niệm, em dám cho anh nhịn cả năm?”
Nói xong lời cuối cùng, tức giận dường như phát ra từ trong cổ họng Cung Âu.
“…”
Thời Tiểu Niệm vội vã cầm cái gối che kín mặt mình.
“Em cũng biết em không còn mặt mũi nào nhìn anh sao?” Cung Âu trừng mắt cái gối màu trắng quát, mặt đầy vẻ không thích: “Em to gan, chút phúc lợi của anh cũng không còn.”
“…”
Có cần tức giận đến vậy không, cô bị dọa sợ, lần đầu tiên cô thấy hình ảnh khủng bố như vậy, tố chất tâm lí không được tốt lắm.
“Thời Tiểu Niệm, em đừng có trốn, em nhất định phải cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
Cả người Cung Âu tỏa ra tức giận, nhìn cô rống lên.
Thời Tiểu Niệm bị rống đến mức không nói được lời nào, cô đoán được nếu nói sự thật này, Cung Âu sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới tức giận đến vậy.
Suy nghĩ một lát, Thời Tiểu Niệm kéo gối xuống, lộ ra mặt mình, đưa gối cho anh, tươi cười nói: “Tức giận rồi, cho anh ném gối nè.”
Thời Tiểu Niệm vội vã che hai tay trước người mình, dáng vẻ đề phòng, lí luận lung ta lung tung của Mona lại vang lên bên tai anh.
Không thể nổi giận.
Không thể nổi giận.
Sẽ một xác hai mạng.
Thời Tiểu Niệm chờ bị ném gối, làm xong cả động tác phòng bị, nhưng gối vẫn không bị ném như dự liệu, đợi vài giây, Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc, mở mắt nhìn anh.
Chỉ thấy Cung Âu ngồi đó, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lướt qua vẻ ngột ngạt, biến mất rất nhanh.
Anh đã đặt gối xuống.
“Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, không ném sao?
Cung Âu nhìn cô, sau đó trầm giọng nói: “Anh đi tắm.”
Nói xong, Cung Âu liền từ trên giường nhảy xuống, chạy vào phòng tắm trong phòng bệnh, để lại cho cô một bóng lưng.
Rất nhanh, bên trong truyền tới tiếng nước.
Cung Âu.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm tràn đầy nghi hoặc, anh lại có thể khống chế được mình tức giận, bình thường anh phát hỏa, cô không bị rống thì bị ôm.
Là hiệu quả của việc điều trị sao?
Rất lâu, Cung Âu mới từ phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm màu trắng trên người, tóc ướt nhẹp, mắt đen nhìn thẳng vào cô.
“Tắm xong rồi?”
Thời Tiểu Niệm từ trên giường lớn đứng lên, nhìn anh nở nụ cười.
“Ừ.” Cung Âu ném khăn trên tay cho cô, sau đó cao cao tại thượng ngồi xuống ghế, chờ đợi cô hầu hạ.
Thời Tiểu Niệm không nói gì thêm, thuận theo anh, đi tới giúp anh lau tóc, hai mắt xoay vòng, giống như lơ đãng nói: “Cung Âu, xem ra Mona trị bệnh rất thành công, hôm nay anh có thể dễ dàng khống chế tức giận như vậy.”
“Cô ta thì có bản lĩnh gì, mỗi ngày đền ở bên cạnh anh nhao nháo làm phiền, phiền chết được.”
Cung Âu bất mãn nói.
“À. Có đúng không?”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, không nói gì nữa, yên lặng lau tóc cho anh.
Ngón tay nhỏ bé của cô lướt qua tóc anh, Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út chiếu ra hào quang óng ánh.
Sáng hôm sau, Thời Tiểu Niệm còn nằm trên giường, Cung Âu đã rời giường.
Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy Cung Âu đứng trước kính mặt âu phục, ngón tay thon dài duỗi tay áo.
“Sao anh thức sớm vậy?”
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn anh, từ trên giường ngồi dậy.
Bên ngoài trời còn chưa sáng mà.
Cung Âu quay đầu nhìn cô, mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, “Đánh thức em sao?”
“Không có, anh muốn đi đâu vậy?”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường hỏi.
“Còn không phải Mona sao, nói là sáng sớm đi chạy bộ có thể hấp thu không khí thiên nhiên, khiến lòng người yên tĩnh, không biết cô ta là bác sĩ tâm lí hay bà bói.” Cung Âu không nhịn được nói.
“…”
Lại là đi trị liệu.
“Em ngủ tiếp đi, anh đi trước.” Cung Âu đi tới bên giường nói.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm thật sự không biết mình nên nói gì, mỉm cười gật gù.
Cung Âu đứng bên giường cúi người, gương mặt anh tuấn kề sát mặt cô, Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu hôn lên mặt anh một cái, sau đó liền bị Cung Âu kéo vào ngực tiến hành nụ hôn kiểu Pháp.
Quá kịch liệt.
Nuốt sạch sẽ hô hấp của cô, Cung Âu lúc này mới đứng lên đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường nhìn bóng lưng anh.
Phòng bệnh này là phòng xa hoa, vừa mở cửa là có thể thấy phòng ngủ và phòng khách nối liền nhau.
Cửa phòng bệnh được mở ra.
Thời Tiểu Niệm thấy Phong Đức đã chờ từ sớm, cầm hộp cơm trên tay, nói: “Thiếu gia, đây là bữa sáng, Mona tiểu thư chờ ngài ở bến tàu, mời ngài ăn sáng.”
“Phiền chết được.” Cung Âu một mặt khó chịu: “Đem lên xe, nhìn tôi có tâm tình ăn không.”
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức cung kính gật đầu, giao hộp cơm cho vệ sĩ bên cạnh, hai vệ sĩ đi theo sau Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm vén chăn bước xuống giường, chậm rãi đi tới cửa, nhìn bóng lưng Cung Âu rời đi.
Những ngày nằm viện gần đây, mỗi ngày cô đều đưa mắt nhìn bóng lưng của Cung Âu.
Cảm giác này không tốt gì.
“Thời tiểu thư, bây giờ còn sớm, vẫn nên ngủ thêm một chút.” Phong Đức nhìn cô nói, lời nói ý vị sâu xa.
“Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt, nhìn gương mặt hiền từ của Phong Đức: “Ông vừa nói Mona làm bữa sáng cho Cung Âu?”
Cô ấy không phải là bác sĩ tâm lí sao?
Tại sao quan tâm đến chuyện ăn uống?
Phong Đức sao có thể không hiểu ý của Thời Tiểu Niệm, lập tức nói: “Là vậy, Thời tiểu thư ở bệnh viện, bệnh viện không thể nào làm cơm cho thiếu gia, Mona liền nói để cô ấy lo cho bữa ăn của thiếu gia, cô ấy biết phối hợp dinh dưỡng thích hợp với thiếu gia.”
“Ba bữa cơm đều do cô ấy làm?”
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi, không phải Mona không làm cơm sao?
“Cơ bản là cô ấy lấy ít nguyên liệu nấu, sau đó mời đầu bếp làm, có điều buổi tốt gần nhất, Mona đã ở Cung gia học nấu ăn.”
Phong Đức đứng đó nói rõ ràng cho cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa phòng bệnh, hoàn toàn sửng sốt, “Ông nói Mona ở lại lâu đài?”
Cô cho là Mona sẽ rời đi.
“Đúng, dinh dưỡng ba bữa cơm của thiếu gia phải đảm bảo an toàn, đồ ăn từ ngoài đều phải được đảm bảo không có vấn đề gì mới có thể bưng đến trước mặt thiếu gia. Mona tiểu thư rất rõ điểm này, vì tiết kiệm thời gian nên cô ấy ở lại lâu đài, chỉ cần phối hợp với đầu bếp là được rồi.” Phong Đức nói, ngữ khí ôn hòa.
“…”
Thì ra là vậy.
Trước đây cô không biết, nghĩ vậy, mỗi chỗ cô và Cung Âu đến đều được bao hết, đảm bảo an toàn.
Thời Tiểu Niệm gật gù, xoay người vào phòng bệnh, trên mặt có chút âm u.
Thì ra Mona đang quản lí ba bữa cơm của Cung Âu.
Cung Âu, đồ ăn.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn hai tay mình, đôi tay mỗi ngày đều vì Cung Âu mà nấu ăn, ăn cái gì đều do cô làm chủ.
Đột nhiên bị người khác cướp lấy.
Mà cô còn biết sau cùng.
Tuy nói vì chữa bệnh, nhưng trong lòng cô vẫn có chút kì lạ.
Những ngày gần đây, Mona dẫn Cung Âu đi tới mọi nơi, đi xem kịch, đi giáo đường nghe đồng ca, đi hồ câu cá, đi hành hương, đi đến bến tàu chơi.
Đây là chữa bệnh sao? Tại sao giống hẹn hò hơn?
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, không thể ngủ lại.
Ở trong bệnh viện, thời gian Thời Tiểu Niệm vui vẻ nhất chính là đi nhìn trẻ sơ sinh, nhìn những đứa bé với ánh mắt trong suốt nhìn thế giới này, trong lòng cảm thấy đặc biệt hài lòng.