Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hôm qua, Tiểu Miêu thu được một đoạn phim ngắn, cô biết là gì không? Là video chồng cô ấy cùng người phụ nữ khác lên giường, mắt Tiểu Miêu hỏng rồi.” Hạ Vũ nói: “Nhưng cái này chưa quan trọng, cô biết quan trọng là gì không?”
Tầm mắt Thời Tiểu Niệm thu hồi từ người em bé, nhìn Hạ Vũ: “Là cái gì?”
“Quan trọng là người phụ nữ trong video kia là bạn của Tiểu Miêu.” Ngữ khí Hạ Vũ hơi kích động nói.
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Hơn nữa, người phụ nữ kia còn nói đã coi trọng chồng Tiểu Niệm từ lâu, kết bạn với Tiểu Miêu vì muốn biết chồng cô ấy thích gì, ghét gì, tiện ra tay, quả nhiên, trực tiếp bắt được.” Hạ Vũ nói sinh động như thật: “Bây giờ Tiểu Miêu khóc cũng không hữu dụng nữa, chồng cô ấy kiên quyết ly hôn.”
“…”
“Tiểu Niệm, cô nói, bây giờ sao tiểu tam bỏ công sức đến vậy.” Hạ Vũ thở dài nói: “Thật là không có tình cảm đích thực, chỉ có tiểu tam không nỗ lực. Aiz!” Hạ Vũ liên tục thở dài, một mặt cảm khái, bỗng nhiên lại nói: “Tiểu Niệm, cô không phát biểu cảm khái nha.”
“…”
Cảm khái?
Thời Tiểu Niệm vẫn lặng im nhìn Hạ Vũ, vừa nhìn thế giới ngây thơ chất phác bên kia, sau đó lập tức xoay người bước đi.
Phong Đức và bọn vệ sĩ liền đuổi theo.
Thời Tiểu Niệm vừa đi vừa nói: “Phong quản gia, chuẩn bị xe, tôi muốn đến bến tàu, chính là bến tàu Cung Âu đi.”
“Cái gì?” Phong Đức sửng sốt, bước nhanh đuổi theo: “Thời tiểu thư, nhưng bệnh viện muốn cô nằm viện thêm để quan sát.”
“Không phải nói bây giờ đã tạm ổn định sao? Vấn đề của tôi vốn không nghiêm trọng, chỉ cần cẩn thận là không sao, đi thôi.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Ngữ khí của cô kiên định.
Không thể tiếp tục đần độn u mê như thế, coi như cô đa nghi, suy nghĩ lung tung đi, nếu cô nhìn nhầm, cô sẽ nghĩ cách bù đắp cho Mona.
Cô phải đi chứng thực vấn đề này.
“Tiểu Niệm ơi Tiểu Niệm.”
Hạ Vũ đứng đằng xa nhìn bóng lưng của cô, một mặt không tên cắn táo. Làm sao vậy? Chưa hề nghe vào lời của cô ta nha, hiếm được tán gẫu bát quái, lại trầm mặc.
Làm cái gì ta?
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên muốn rời khỏi bệnh viện trong lúc đó.
Không hề có chút dấu hiệu.
Phong Đức cũng không thể phản đối, chỉ có thể theo lời cô.
Mấy chiếc xe ô tô đẳng cấp thế giới chạy trên đường, Thời Tiểu Niệm ngồi xe phía sau, nghe Phong Đức cầm điện thoại các xe đi trước: “Các người xem kĩ cho tôi, ngàn vạn lần không thể đột nhiên chạy nhanh, cũng không thể đột nhiên phanh xe, có nghe hay không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng dấp Phong Đức thao thao bất tuyệt, nhíu mày lại, từ khi có dấu hiệu sẩy thai, Phong Đức quả thực coi cô như thủy tinh dễ vỡ mà bảo vệ.
Xe chậm rãi chạy tới bến tàu phía Nam S thị, thoáng xa xa truyền đến tiếng tàu.
“Thời tiểu thư, thiếu gia vẫn còn ở đây.”
Phong Đức nhìn ngoài cửa xe nói.
Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của ông nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa dừng một loạt xe sang, là xe của Cung gia, bọn vệ sĩ đứng đó, toàn bộ lối đi bộ không hề có xe khác.
Mà trên ghế dài mặt hướng bến tàu, có hai người đang ngồi.
Chỉ là bóng lưng, Thời Tiểu Niệm liền nhận ra là Cung Âu và Mona, hai người ngồi nhìn hướng bến cảng, không thấy bọn họ.
Bọn vệ sĩ nhận ra là xe của Cung gia cũng không lộ ra.
“Phong Đức, nói họ chạy chậm lại, chạy tới vị trí gần họ nhất.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.
“Được, Thời tiểu thư.”
Phong Đức gật đầu.
Tài xế chậm rãi dừng xe bên đường.
Góc độ này tuy xa, nhưng có thể trông thấy mặt bên của Cung Âu.
Cung Âu đã thay một bộ đồ thể thao màu xám, tư thế ngồi tùy ý lười biếng, nhìn anh đặc biệt trẻ tuổi, đắm chìm trong ánh mặt trời, dáng dấp chỉ 20 tuổi.
Đường nét gò má của anh tinh tế như được điêu khắc, anh tuấn bất phàm.
Bỗng dưng, Mona đi tới Cung Âu, buộc lên mái tóc vàng óng, mặc đồ thể thao, quần đùi lộ ra đôi chân thon dài, vóc người chập trùng có hứng thú, vô ý lộ vẻ gợi cảm.
Vết thương trên người cô ta gần như khỏi hẳn, chỉ để lại một dấu đỏ, mấy ngày nữa, dấu đỏ cũng sẽ tiêu đi.
Mona đưa hộp bữa sáng giữ ấm cho Cung Âu.