Cung Âu ngước mắt lạnh lùng trừng cô ta, sau đó nói câu gì, Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe cách xa không nghe được.
Mona vẫn đứng trước mặt Cung Âu, sau đó nói gì.
Cung Âu ngồi trên ghế dài, mặt lạnh nhận lấy hộp giữ ấm, sau đó mở ra bắt đầu ăn, bỏ từng muỗng vào miệng mình.
Dĩ nhiên ăn thật nhiều.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, bình thường Cung Âu đều không ăn đồ người khác làm, ăn vài muỗng coi như nổ tung.
Nhưng bây giờ, anh vẫn ăn, không có ý bỏ.
Thấy Cung Âu ăn cơm, trên mặt Mona lộ ra nụ cười, sau đó xoay mặt ra bến cảng, vận động một mình.
Nói là vận động, không bằng nói giống khiêu vũ hơn.
Vóc người Mona cân đối, mỗi động tác dưới ánh mặt trời đều như vũ đạo, đẹp đẽ, hấp dẫn mắt nhìn.
Còn đứng nhảy ngay trước mặt Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, xoay đầu, thấy không ít vệ sĩ đều nhìn Mona, quên cả quan sát chung quanh.
Không thể phủ nhận, Mona giống như kim cương, cực kì chói mắt, có thể thu hút ánh mắt người đàn ông.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, anh còn đang ăn cơm.
Một Tổng giám đốc N.E ngồi nhìn bến cảng ăn hộp cơm giữ ấm.
Nhìn hồi lâu, Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt Cung Âu.
Chưa tiếp cận, Cung Âu đã ngước mắt phát hiện cô, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, trực tiếp ném hộp giữ ấm, từ ghế dài đứng lên: “Sao em ra khỏi bệnh viện đến đây cũng không cho anh biết?”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, lộ ra một nụ cười: “Em muốn ra ngoài một chút, nghĩ đến hai người có thể ở đây nên tới.”
Cung Âu nhíu mày, đưa tay kéo cô qua, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Ai cho phép em đột nhiên tập kích? Lần sau ra ngoài nhất định phải báo anh trước.”
“Tại sao?”
“Anh ở trên, em ở dưới. Anh nói gì thì làm đó, hiểu chưa?” Cung Âu ngông cuồng tự đại nói, kéo cô đến ghế dài ngồi xuống, trong mắt có chút suy tư, ánh mắt ngày càng sâu: “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có nha.”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, sao anh lại nghĩ vậy?
“Không có sao em đột nhiên ra ngoài? Nhất định là xảy ra vấn đề. Nói, chuyện gì?” Cung Âu trừng mắt cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt như x quang không ngừng quét tỉ mỉ cô.
“Thật sự không có mà.” Thời Tiểu Niệm nói: “Chính là em muốn gặp anh.”
Nghe vậy, biểu hiện trên gương mặt anh tuấn của Cung Âu hơi cứng ngắc, giống như nghe không hiểu, âm thanh cao quãng tám: “Em nói cái gì?”
Lần đầu tiên cô tới gặp anh vì nhớ anh.
Lần đầu tiên.
“Em nói em muốn gặp anh, nên tới đây.”
Thời Tiểu Niệm lặp lại một lần, vừa mới dứt lời, mặt đã bị Cung Âu nâng lên, Cung Âu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen như được khảm ánh sáng, sáng rực lên: “Em lặp lại lần nữa.”
Mona vẫn đứng bên cạnh nhìn không nổi, cười đi tới: “Được rồi, Tiểu Niệm nói nhớ anh, tôi nghe được, anh cũng không cần ném cơm đi.”
Mặt Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu làm thành hình bánh bao, chuyển mắt nhìn Mona.
Mona đến gần cô, nhìn cô cười ra tiếng: “Tiểu Niệm, cô thật đáng yêu, thế nào, thân thể khỏe không?”
“Ừ, tốt vô cùng.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, ánh mắt rơi vào mặt Mona.
Nụ cười trên mặt Mona tự nhiên, hào phóng, thân mật, không chút tạp chất, rất thân với cô.
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đáng nghi trên mặt cô ta, nhưng sẽ có một nữ sinh ăn mặc gợi cảm đứng trước mặt đàn ông khiêu vũ như vậy mà trong lòng không hề có lòng dạ gì sao?
Cung Âu ngồi đó nâng mặt Thời Tiểu Niệm, khiến cô nhìn mình, anh nhìn chằm chằm cô: “Được rồi, anh đưa em về bệnh viện, bên này một lát có thuyền vào cảng, không khí không tốt.”
Vội vã đưa cô về như vậy?
Cô tạm thời chưa muốn về.
“Em đi hóng gió một chút, lát nữa hai người đi đâu?” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu hỏi.
“Đến công ty, đi, anh đưa em về trước.”
Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm từ trên ghế, dắt tay cô đi đến xe.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi theo anh.
Mới đến bến tàu một lát, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu mang về bệnh viện, Cung Âu vì thế còn dời lại hội nghị, Mona cũng theo họ trở về bệnh viện.
Trong hành lang bệnh viện, Thời Tiểu Niệm thấy phòng vệ sinh cách đó không xa, con mắt chuyển động, nói: “Cung Âu, em đi rửa tay.”
“Ừ.” Cung Âu gật đầu.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn Mona vẫn đi theo phía sau họ: “Na Na, cô cùng đi không?”
Mona nhìn cô, lộ ra một nụ cười lớn: “Được.”
Hai người phụ nữ sóng vai đi vào phòng vệ sinh, không hẹn mà cùng đi tới trước bồn rửa tay, nước ào ào chảy xuống.
Trong phòng an tĩnh chỉ nghe tiếng nước.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm hai tay mình, nước bắn lên nhẫn trên ngón áp út, âm thanh khẽ nói: “Na Na, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Cô hỏi đi.” Mona dễ dãi nói.
“Cô muốn quyến rũ Cung Âu sao?”
Cô đơn giản trực tiếp, không hề có chút uyển chuyển.
Hỏi xong, Thời Tiểu Niệm chậm rãi ngẩng mặt nhìn gương lớn, từ trong gương nhìn mặt Mona.
Mona đứng bên phải cô, cúi người rửa tay, nghe vậy thân thể cứng đờ, không ngẩng mặt lên, hỏi: “Sao cô hỏi vậy, Tiểu Niệm?”
Thời Tiểu Niệm không thấy rõ vẻ mặt của cô ta.