Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 530: Chương 530: Chương 284: Năm năm trước đã thích Cung Âu 2




“Đây chỉ là tạm thời mà thôi.” Gương mặt xinh đẹp của Monatrên tràn ngập tự tin, tiếp tục nói: “5 năm trước, tôi bắt đầu điên cuồng thu thập tin tức, video về Cung Âu, mọi tin tức của anh ấy tôi đều xem hơn mười lần, mỗi đoạn phỏng vấn của anh ấy tôi đều xem trên dưới một trăm lần.”

“...”

Thời Tiểu Niệm nghe đến đó không phải là không kinh ngạc.

Hóa ra, Mona còn theo đuổi Cung Âu như một người nổi tiếng vậy, nhưng Cung Âu cũng không phải là một ngôi sao.

“Cũng bởi vì như vậy, tôi mới phát hiện một ít thói quen nhỏ của Cung Âu, cũng biết được thói quen nói chuyện của anh ấy, tôi có đọc sách về tâm lý học, một khoảng thời gian dài khi đó tôi dùng để nghiên cứu tư liệu, sau cùng tôi nhận ra, Cung Âu có chướng ngại tâm lý.” Mona chậm rãi nói.

“...”

Bàn tay đặt ở phía dưới chăn của Thời Tiểu Niệm căng thẳng.

Bệnh tình của Cung Âu này chưa từng được công khai, cũng chưa từng bị ai nghi ngờ, nhưng Mona chỉ qua một vài tin tức, video từ 5 năm trước đã phát hiện được.

Mona ngồi ở chỗ kia, nhìn về phía cô mỉm cười: “Bây giờ cô đã biết tại sao tôi lại nghiên cứu về lại bệnh này rồi chứ?”

“Vì Cung Âu.”

Đáp án này rất hiển nhiên.

“Không sai, từ 5 năm trước tôi đã bắt đầu, hy vọng có một ngày, tôi có thể chửa khỏi chứng bệnh đó của Cung Âu.” Mona đứng lên, nói từng chữ một: “Sở dĩ 5 năm này tôi không ngừng cố gắng, chữa trị cho từng người bệnh nhân một, là vì muốn thực hành thật tốt.”

“...”

Nghe thế, trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua một tia kinh ngạc.

Cô không nghĩ tới, Mona dùng 5 năm để nghiên cứu về loại bệnh của Cung Âu, tròn chẵn 5 năm.

“Tôi vốn nghĩ rằng mọi thứ sẽ rất suông sẻ, gia tộc của tôi cũng không ngăn cản tôi quen biết anh ấy, thậm chí còn chuẩn bị lễ đính hôn cho chúng tôi.” Mona chậm rãi đi tới bên giường cô, trên mặt lộ ra vẻ sắp chạm được tới ước mơ của mình: “Tôi vốn dĩ cho rằng, đó là một bắt đầu tốt.”

Nói đến đây, sắc mặt của Mona thay đổi, sau đó khổ sở nói: “Nhưng tôi không ngờ rằng, dù tôi chuẩn bị bao nhiêu, nhưng vẫn đến chậm một bước trong cuộc đời anh ấy, trong lúc tôi còn muốn tìm cách tiếp cận anh ấy thì anh ấy đã tuyên bố với toàn thế giới mình đã có bạn gái.”

Đến cuối câu, giọng của Mona có vẻ đố kị.

“Đã như vậy, cô cũng chưa buông bỏ sao?” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói: “Giống như cô đã nói, hai người chỉ có một lần thân thiết, còn lại chả có gì cả.”

“Buông bỏ?” Mona tựa như không hiểu lời của cô, đứng ở cuối giường nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thật xin lỗi, trong cuộc đời tôi chưa từng xuất hiện hai từ buông bỏ này.”

“...”

Vậy là muốn trah giành với cô đến cùng sao?

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm càng ngày lạnh.

“Tôi đã trễ một bước trong cuộc đời của anh ấy nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ cuộc.” Mona nói, sau đó cười cười: “Cũng giống bây giờ, tôi không tiếp cận anh ấy, hắn cũng sẽ mời được để ta làm hắn y sĩ trưởnanh ấy cũng sẽ mới tôi làm bác sĩ chủ trị cho anh ấy. Đây chính là duyên phận của tôi và anh ấy, không gì có thể ngăn cản được.”

“...”

Nghe một người phương Tây dùng tiếng Trung nói: “Đây chính là duyên phận của chúng tôi.” đúng là có chút buồn cười.

“Cuối cùng tôi cũng đứng bên cạnh Cung Âu, ngày nào cũng đều có thể danh chính ngôn thuận ở bên anh ấy.” Mona nói: “Tiểu Niệm, nghe tôi nói nhiều như vậy, cô không còn gì để nói nữa sao?”

Nghe cô ấy nói về việc cô ấy vì tình yêu cố gắng phấn đấu.

Thật xin lỗi, cô sẽ không cảm động đâu.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, lạnh lùng nói một câu: “Sở dĩ cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đều là vì thấy sắc mà nảy lòng tham thôi.”

Mona đứng ở đó, bị cô chỉ bằng một câu nói mà hạ thấp thân phận, sắc mặt đen lại không ít: “Vậy cô cho rằng loại tình cảm Cung Âu dành cho cô là loại nào? Thậm chí cả yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không phải.”

“Cô muốn nói gì?”

Thời Tiểu Niệm lãnh đạm hỏi.

“Cung Âu có từng nói anh ấy yêu thứ gì của cô chưa?” Mona hỏi, nhưng lại không chờ cô đáp đã nói tiếp: “Từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng nói đúng không?”

“...”

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm.

Đúng là như vậy, Cung Âu chưa từng nói tại sao anh lại yêu cô, cũng như yêu thứ gì của cô. Anh yêu chính là yêu, không còn nói gì nữa.

“Bị tôi nói đúng rồi.”

Mona thấy vẻ mặt cô như vậy thì biết mình đã đoán đúng, đứng lên bước vài bước: “Kỳ thực khi tôi tìm hiểu cô, tôi đã cảm thấy cô không phải đối thủ của tôi.”

Vẻ mặt Mona kiêu ngạo, cả người tản ra một loại khí chất cao quý.

Loại khí chát này, Thời Tiểu Niệm đã từng vì Cung Âu mà nhìn thấy, chính là loại khí chất trên người mẹ của Cung Âu.

Tựa như trên thế giới này chỉ có bọn họ là cao quý.

Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn cô ấy.

Mona tiếp tục nói: “Cô và hai người chúng tôi giống như đang đứng ở hai đầu Kim Tự Tháp vậy. Ngay cả cung Âu cũng đã nói, anh ấy ở trên, cô ở dưới, không phải sao?”

“...”

Thời Tiểu Niệm chưa từng nghĩ rằng câu nói: Cung Âu ở trên, cô ở dưới lại là một loại sỉ nhục.

“Luận bối cảnh, cô chỉ là một người phụ nữ được bao nuôi, không có cha mẹ ruột, ngay cả cha mẹ nhận nuôi cô cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với cô.” Mona khinh miệt nói: “Luận tài sắc, tôi thua cô ở lĩnh vực nào? Từ nhỏ đến lớn, tôi sống trong môi trường cao quý, thế giới quan cao hơn cô, hiểu biết cũng rộng hơn cô.”

“...”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ấy.

“Dù có luận về những việc hy sinh vì tình yêu dành cho Cung Âu, tôi cũng đã bỏ ra nhiều hơn cô.” Mona nói, cười châm chọc, thong thả đi xung quanh căn phòng: “Không phải cô mỗi ngày chỉ biết nấu hai món ăn sao, tôi cũng biết, tôi cũng có thể học, không có gì là tôi không học được.”

“...”

“Được rồi, còn nữa, tôi đã thay cô ăn hết những món ăn bị cháy khét mà Cung Âu làm, chắc là cô rất cảm kích tôi.” Mona vừa cười vừa nói, trong mắt có vẻ đắc ý.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, Mona đều vì mục đích của cô ấy.

Mỗi bước đi của cô ấy nhìn như vô ý, nhưng đều là cố ý.

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, lãnh đạm nói: “Mona, cô đã thay đổi nhận thức của tôi về ba chữ 'đạo đức giả'.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.