Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước giờ cô chưa từng thấy ai giả dối như Mona.
“Đây không phải là tôi đạo đức giả, đây là nỗ lực của tôi, tôi muốn đuổi kịp Cung Âu!” Mona nói, trên gương mặt có sự kiêu ngạo và tự tin.
“Tôi nghĩ, kế hoạch của cô nếu như bị lật đổ, cô cố gắng 5 năm thì sao, nỗ lực 50 năm thì thế nào, Cung Âu cũng sẽ không yêu cô, cô Lancaster!”
Thời Tiểu Niệm dùng giọng điệu khinh thường như vậy mà kính tặng lại cô ta.
Tấm chi phiếu trong tay Thời Tiểu Niệm chính là cảm tình của Cung Âu đối với cô ta.
Nghe vậy, vẻ mặt của Mona vô cùng khó chịu, nhưng rất nhanh đã điều hòa lại, cười lạnh mà nhìn về phía cô: “Tiểu Niệm, cô có thể khoe khoang không phải chính là vì tình cảm của Cung Âu sao?”
“Vậy thì đủ rồi, không phải sao?”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
“Thời Tiểu Niệm, cô thật sự rất đáng thương, đến bây giờ, trong lòng cũng không biết rốt cuộc là vì sao Cung Âu lại yêu cô!” mona đứng ở nơi có ánh nắng gắt nhất, ngăn ánh sáng của cô, trong đôi mắt màu xanh lam có chút đồng cảm.
“Muốn bắt đầu lớn tiếng đe dọa sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.
“Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi dùng chuyên môn của tôi nói cho cô biết, căn bản không phải là Cung Âu yêu cô, mà chỉ là cố chấp với cô mà thôi!”
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin lời của cô?”
Thời Tiểu Niệm cười lạnh.
“Cô sẽ tin, vì cô biết lời tôi nói là đúng!”
Mona đưa mắt nhìn về ánh mắt trời ngoài cửa sổ, đưa hai tay tạo thành kiểu dáng như máy ảnh, tạo thành một khung hình đầy nắng, cô ta chậm rãi nói: “Sợ rằng ngay cả Cung Âu cũng không biết được tại sao yêu cô, là anh ấy thấy vừa mắt, giống như nhìn khung cảnh này, như thấy một chú chó, như thấy một con đường thẳng tấp, như thấy những đám mây ngẫu nhiên trên thế giới, nhìn thấy rồi, anh ấy cảm thấy thoải mái, cảm thấy thích thú, cảm thấy mang theo bên người mới an toàn, chỉ thế thôi!”
“...”
Nghe vậy, trên gương mặt của Thời Tiểu Niệm cũng không có biểu cảm gì, bàn tay đặt dưới chiếc chăn, cũng nắm chặt lấy chiếc chăn, xé thành một lỗ hổng.
Đột nhiên cô bị vị bác sĩ tâm lý là tình địch của mình, ở đây phân tích rõ ràng vì sao Cung Âu yêu cô.
Sai.
Là vì sao cố chấp với cô.
Chỉ vì nhìn vừa mắt, giống như nhìn thấy một chú chó vừa mắt!
“Thế giới của người mắc bệnh rối loạn hoang tưởng chính là như vậy, khi cố chấp đối với một món đồ nào đó sẽ rất điên cuồng, muốn có được nó hoàn toàn mới tính là thỏa mãn, nếu không làm thế nào cũng sẽ không cam tâm!”
Mona buông tay mình xuống, xoay người nhìn về Thời Tiểu Niệm: “Cho nên, Cung Âu muốn 24 giờ đều mang cô theo, chỉ ăn cơm cô làm, lo lắng cho an toàn của cô, sự chiếm hữu của anh ấy đối với cô có sự mãnh liệt, những thứ này chẳng qua chỉ là bệnh của anh ấy mà thôi!”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, đột nhiên cũng không nghe nổi câu này.
“Mời cô ra ngoài, tôi mệt rồi!”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
“Tôi còn chưa nói xong!”
Mona không chịu buông tha cho cô, đi đến bên cạnh giường của cô, từ từ cúi người xuống, đè hai tay lên giường, ánh mắt màu xanh lam chăm chú nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, cô nên hiểu rõ đi, cô như thế này thì dựa vào cái gì để một người đàn ông gào thét với người trên toàn thế giới là vừa ý cô!”
Thời Tiểu Niệm là ai?
Cung Âu là ai?
Trên thế giới này không có truyện cổ tích.
“Cô nói đủ rồi chứ?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, nhìn về phía Mona: “Được, coi như cô nói tất cả đều đúng đi, là anh ấy cố chấp với tôi, vậy thì thế nào, anh ấy chỉ cố chấp với một người là tôi, tôi cũng cho rằng đó chính là yêu!”
“...”
Mona nhìn cô, run lên.
Thời Tiểu Niệm nhìn có vẻ dịu dàng, không ngờ đây còn là một người phụ nữ không chịu thất bại, có chút thú vị.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói: “Tình cảm của người mắc bệnh rối loạn hoang tưởng chính là bệnh, không phải yêu sao?”
“Vậy tình cảm của người mất trí nhớ chính là bệnh, không phải yêu sao?” Mona đột nhiên nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm sững sốt.
“Bài thi của tôi trước giờ đều làm rất đầy đủ!” Mona mỉm cười nói: “Về việc kia của nhà các người tôi đã hiểu rõ, khi Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ ở bên cạnh em gái của cô, không phải cô cũng quấy rầy đến 6 năm sao?”
Thời Tiểu Niệm không ngờ Mona lại điều tra rõ ràng chuyện này.
Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
“Xem ra tài liệu mà cô tra được cũng không phải là quá rõ ràng, chẳng qua tôi chỉ muốn cho Mộ Thiên Sơ phục hồi được trí nhớ!” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
“Vậy thì như thế nào, chẳng phải cô muốn thấy Mộ Thiên Sơ phục hồi trí nhớ, cũng sẽ không yêu em gái của cô sao?”
“...”
“Câu trả lời chính là bọn họ sai rồi, bọn họ chết hết cả rồi!” Mona cười lạnh: “Nên bây giờ, cô có tư cách gì mà nói tình cảm của người mắc bệnh rối loạn hoang tưởng chính là yêu!”
“...”
Đối với việc này cô hoàn toàn có thể hiểu một chút, Thời Tiểu Niệm không thể nào bác bỏ.
Cô ngồi ở đó, chỉ có thể im lặng.
“Chẳng lẽ cô không biết nếu trị khỏi bệnh cho Cung Âu rồi, anh ấy sẽ còn yêu cô sao?” Mona hỏi, trong ánh mắt màu xanh lam hiện lên chút rực rỡ.
“...”
“Cung Âu là một người thuần khiết cao quý, thật sự có thể yêu một đứa con nuôi bình như như cô?” Mona nói, cười lạnh: “Đừng dối lừa bản thân, Thời Tiểu Niệm!”
Đứa con gái nuôi bình thường.
Cung Âu là người vô cùng thuần khiết.
“Mona, tôi thừa nhận cô là một người phụ nữ rất biết cách ăn nói, nhưng bây giờ, cô có thể rời khỏi chỗ này rồi!”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nói, một lần nữa, đuổi cô ta rời khỏi.