“Trong tâm lí học, cô cứ như vậy mà đuổi tôi đi, là cô đối với việc tôi đứng trong vùng đất của cô mà cảm thấy vô cùng bất an!” Mona đứng thẳng người, nhún vai, cánh tay chống ngang chiếc hông nhỏ gợi cảm của mình, tràn đầy tự tin.
“...”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nhìn về phía cô ta, cất giọng quát: “Đóng!”
“Ok, tôi đi!” Mona ngắt lời của cô: “Tiểu Niệm, thật ra, vốn dĩ tôi cũng không xem cô là đối thủ của tôi, hơn nữa cô, cũng không cần xem tôi là đối thủ của cô, đối thủ của cô là Cung Âu!”
“...”
Thời Tiểu Niệm đã không muốn quan tâm đến cô ta nữa.
Mona đi về phía trước, đưa tay muốn đẩy cửa ra, đột nhiên lại quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Đương nhiên cô có thể đem cuộc trò chuyện hôm nay nói cho Cung Âu biết, nhưng tôi cũng có cách để anh ấy tiếp tục giữ tôi lại. Biết vì sao không? vì chỉ cần tôi không làm hại đến cô, một người đàn ông đầy kiêu ngạo như Cung Âu, giữ một người phụ nữ sùng bái anh ấy ở bên cạnh làm bác sĩ, anh ấy cũng cảm thấy không sao cả!”
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhắm mắt lại, không nhìn cô ta.
Nói xong, Mona mở cửa ra.
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình ở trên giường, cô ngồi ở đó, một tay dùng sức xiết chặt tấm chăn, gương mặt dần trắng bệch.
Đêm đã khuya, rất yên tĩnh.
Trong khu vườn của bệnh viện, nhóm vệ sĩ đứng rải rác ở xung quanh, Phong Đức đang đứng trong đình nghỉ chân.
Đình nghỉ trắng tinh, một mình Thời Tiểu Niệm ngồi trong đình nghỉ, dựa vào cây cột, nhìn những tán cây dưới ánh đèn, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người cô có chút rộng, làm cho cả người cô hiện ra vô cùng nhỏ bé, không giống như dáng vẻ của một người phụ nữ đang mang thai.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước, ánh mắt mơ màng.
Buồn cười sao?
Một người đàn ông yêu cô, là vì phát bệnh, là vì cố chấp về mặt tinh thần.
Cho nên, hôm nay cho dù cô chỉ là một chú chó nhỏ, cho dù là dáng vẻ cô quái dị, cho dù tính cách của cô hỗn loạn, chỉ để ý đến Cung Âu, tất cả đều không quan trọng.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại tất cả các dấu hiệu của Cung Âu từ trước đến giờ.
Từ khi bắt đầu, dường như Cung Âu rất có hứng thú với cô, thật ra cô nghi ngờ, một nhân vật kiệt xuất như Cung Âu làm sao có thể nhìn vừa ý cô chứ!
Sau này, cô cũng không tìm được câu trả lời, từ từ cũng không nghi ngờ, dù sao yêu là yêu, không phải sao?
Bây giờ, vấn đề này lại đặt trước mặt cô lần nữa.
“Chẳng lẽ cô không biết nếu trị khỏi bệnh cho Cung Âu rồi, anh ấy sẽ còn yêu cô sao?”
“Cung Âu là một người thuần khiết cao quý, thật sự có thể yêu một đứa con nuôi bình như như cô?”
Lời của Mona lại vang bên tai cô.
Không thể phủ nhận, Thời Tiểu Niệm muốn biết câu trả lời, có thể là đáp án này, cô cùng không biết mình có thể chịu đựng nổi không!
“Này!”
Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau của cô, vô cùng bá đạo.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Cung Âu đứng ở bên ngoài đình nghỉ, chống một tay trên cây cột, âu phục khoác trên khủy tay, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn, cúi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm bỗng cảm thấy có chút xa lạ.
Cô không biết người đàn ông trước mặt có thật sự là Cung Âu không?
“Làm cái gì mà mặt đờ đẫn vậy?” Cung Âu đưa tay nhéo phần thịt mềm mại trên gương mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Nhân lúc anh không ở đây suy nghĩ bậy bạ gì sao?”
“Không có!”
Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, nói khẽ.
“Có phải đang nghĩ về người đàn ông khác không?”
Cung Âu hỏi, đột nhiên cảm giác được là có khả năng này, gương mặt anh tuấn lập tức trở nên âm u, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô: “Thời Tiểu Niệm, em dám nghĩ về người đàn ông khác!”
“Em không có, cả ngày em thấy được mấy người đàn ông mà nhớ chứ!”
Cô nghĩ, chỉ có anh.
“Có rất nhiều, rất nhiều!” Cung Âu đứng bên ngoài đình nghỉ, cúi mắt nhìn cô: “Có Phong Đức, còn có bác sĩ của nhà họ Cung đều là đàn ông!”
“Phải, em đều nghĩ đến hết rồi!”
Thời Tiểu Niệm trơ tráo, không cười mà trả lời.
“Em còn dám nhớ đến tất cả!” Cung Âu vứt âu phục, đưa tay bóp chặt cổ cô, cúi người, ánh mắt đen nhìn thẳng vào cô: “Thời Tiểu Niệm, em là người của anh, em dám nghĩ đến người đàn ông khác, anh liền giết chết em!”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi dựa vào cây cột, có chút ngạc nhiên mà nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.
Cô cảm nhận được rõ ràng, ngón tay của Cung Âu thật sự có dùng sức, trong ánh mắt đen mơ hồ có chút tức giận.
Đổi lại là trước kia, cô chỉ cảm thấy là sự chiếm hữu của Cung Âu quá nặng, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại, cô mới phát hiện, điều này cũng coi như là một loại cố chấp.
Người phụ nữ như cô, biết rõ tình địch cố ý kích thích mình, nhưng vẫn bị kích động.
“Này, nói, em có nhớ đến người đàn ông khác không?”
Cung Âu bóp chặt cổ của cô, gầm lên.