Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“...”
“Chuyên quyền sẽ bị phản công!” Là ai gợi lên suy nghĩ của người đàn ông này, cứ như vậy mà không tin tưởng cô.
Dứt lời, gương mặt của cô liền bị Cung Âu bóp chặt, Cung Âu trừng mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em dám mắng anh là heo, mấy ngày nay không ở bên cạnh chăm sóc em, có phải là da em bị ngứa rồi không?”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, gương mặt bị Cung Âu bóp chặt có chút đau.
Cô sờ lên gương mặt của mình, đột nhiên từ trong bụng phát ra một âm thanh nghe không được tốt lắm, Cung Âu nhíu mày nhìn xuống bụng cô: “Đói rồi?”
“Hình như vậy!”
Cô vẫn đang suy nghĩ, cũng không chú ý đến là mình có đó hay không?
“Hình như, Thời Tiểu Niệm, em làm sao vậy, nửa đêm em mất hồn mất vía ngồi ở đây suy nghĩ gì chứ?” Cung Âu không vui mà nhìn cô, sau đó ôm lấy cô, bế ngang, đi về phía bệnh viện.
“Đang suy nghĩ vớ vẩn!”
“Có bệnh!”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, quay đầu về phía Phong Đức, quát: “Mang bữa ăn khuya lên chưa, thêm chút canh nóng nữa.”
“Đang rất nóng, lúc nào cũng có thể uống!” Phong Đức vẫn còn đứng trong đình nghỉ, cất giọng nói.
Thời Tiểu Niệm nằm trong lòng Cung Âu, tay ôm lấy cổ anh, đưa ánh mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía Cung Âu, nghĩ vài giây, cô nói: “Em muốn ăn sủi cảo!”
Cung Âu lại thét lên: “Phong Đức!”
“Em muốn tự mình làm, Cung Âu, anh cùng em làm sủi cảo nhé!”
“Em làm?”
Cung Âu nghi ngờ nhìn cô, không phải bây giờ cô không ngửi được mùi khói dầu sao?
“Phải, nhờ quản gia Phong nấu giúp, chúng ta tự làm!” Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa quan sát Cung Âu.
“...”
Trong ánh mắt của Cung Âu thoáng qua một tia u ám.
“Xử lý cải trắng, thịt heo làm nhân bánh sủi cảo, là loại da mỏng thịt nhiều đầy nước.”
“...”
Cổ họng của Cung Âu nghẹn lại, yết hầu chuyển động một cái.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh: “Cung Âu, vừa rồi là anh đang nuốt nước miếng sao?”
“Em nhìn nhầm rồi!”
“Nhưng rõ ràng em nhìn thấy yếu hậu của anh chuyển động!” Thời Tiểu Niệm bị anh ôm, đầu dựa vào vai anh.
“Yết hầu không bị anh khống chế!”
Cung Âu có lý chẳng sợ, nói.
“...”
Tính cách không bị khống chế, yết hầu này cũng không bị khống chế ư!
Thời Tiểu Niệm buồn cười, chăm chú nhìn anh, anh vẫn muốn ăn thức ăn cô làm, anh vẫn thích cô.
Cô đã không còn gì cả, chỉ còn lại đứa bé trong bụng và Cung Âu, cô không thể đánh cược.
Không muốn đánh cược.
Thời Tiểu Niệm nói với chính mình, cần phải kiềm chế nước mắt.
Cô đưa tay sờ lên yết hầu của anh, ngón tay sờ nhẹ lên phần yết hầu nhô ra của anh, ngón tay của cô vừa chạm đến, rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể của Cung Âu liền căng cứng.
“Làm gì vậy?” Cung Âu tức giận trừng mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, anh cảnh cáo em, em không thể để cho anh chạm thì ít, chỉ cho để anh ngắm!”
“...”
Đây cũng tính là khơi gợi?
Được thôi.
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng mà rụt tay lại, sau đó dựa vào vai anh, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp có chút phứa tạp.
Vì ý muốn nhất thời của Thời Tiểu Niệm, Phong Đức đã bày một trận lớn trong phòng bệnh, trên chiếc bàn sạch sẽ bày thịt, cải trắng, da bánh và tất cả các gia vị cần thiết.
Cung Âu đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thời Tiểu Niệm, dường như đang thưởng thức một bức tranh.
Một mình Thời Tiểu Niệm đứng bận rộn trên chiếc bàn dài, cải trắng và thịt heo đều được băm nhỏ mà đưa đến cho cô.
Vì vậy, vì vậy Thời Tiểu Niệm phải làm cũng chỉ có cho nhân vào bánh rồi gói lại là được.
Cô vén tóc ra sau đầu, bên ngoài bộ quần áo bệnh nhân đeo một chiếc tạp dề, đem cải trắng và thịt băm nhỏ cho vào tô trộn lẫn vào nhau, sau đó đánh trứng, cho vào các loại gia vị, dùng đũa dài ra sức trộn.
Cả quá trình, Cung Âu vẫn luôn chăm chú mà nhìn cô, mười ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, môi nhếch lên thành một đường cong.
Đã rất lâu anh không được ăn thức ăn cô làm rồi!
Nghĩ đến đã đói.
“Em làm nhanh chút đi!” Cung Âu không nhịn được mà giục: “Nếu không anh giúp em làm!”
“Không cần, thực sự không cần, cảm ơn!”
Thời Tiểu Niệm vội vàng ngăn cái ý tưởng “Thân thiện” kia của anh, anh đến giúp cô làm thức ăn, căn phòng bệnh này còn có thể ở lại đây không?
“Em ghét bỏ anh!”
Cung Âu nghe được ý chê bai trong lời nói vội vàng của cô, nheo mắt lại, ánh mắt hờ hững, không vui.
“Đâu có!” Thời Tiểu Niệm vội vàng ngẩng mặt, nở nụ cười chân thành, trấn an anh: “Nếu không chúng ta nói trò chuyện nhé!”
“Trò chuyện cái gì?”
“Anh biết Mona thích anh sao?” Thời Tiểu Niệm rất thẳng thắn, cúi đầu tiếp tục trộn phần nhân sủi cảo trong tô.