Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 534: Chương 534: Chương 286. Cô ta đã nói rõ với anh rồi 2




Dứt lời, ánh mắt của Cung Âu đông cứng lại, nhìn chằm chằm về phía cô, trên gương mặt cũng không có biểu cảm gì.

Cả phòng bệnh đều vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.

Giống như không có người ở đây.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Thời Tiểu Niệm cũng dừng việc trộn lại, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy gương mặt thờ ơ của anh, cô có chút miễn cưỡng mà nở một nụ cười: “Sao rồi?”

Cung Âu từ trên ghế đứng dậy, đi về phía cô, cách một chiếc bàn nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay em vì việc này mà nghĩ ngợi lung tung?”

“Nói như vậy, là anh biết!” Thời Tiểu Niệm hỏi.

Chẳng trách mấy ngày nay Cung Âu không hề đề phòng Mona có phải là đồng tính luyến ai hay không?

Hóa ra là anh đã nhận ra.

Dưới ánh đèn, gương mặt của Cung Âu làm cho cô không thể suy nghĩ được gì, cô chỉ có thể hỏi tiếp, cô không thích dây dưa, vòng vo về chuyện tình cảm.

“Cô ta đã nói rõ với anh rồi!” Cung Âu hạ giọng nói: “Nói cái gì mà 5 năm trước, nhìn thấy anh trên báo thì đã yêu anh rồi!”

“Còn sau đó?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Cái gì mà sau đó?” Cung Âu hỏi ngược lại: “Cô ấy yêu anh, có liên quan gì đến anh?”

“...”

“Phụ nữ trên toàn thế giới nhìn thấy anh nhiều như vậy, mỗi người anh đều phải bận tâm sao?” Cung Âu nói như lẽ dĩ nhiên, hoàn toàn không cảm thấy đây là một chuyện lớn.

Vừa ý anh thì không quan trọng, chỉ cần không vừa ý với Thời Tiểu Niệm là được.

“...”

Nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên nói gì, dường như một chút anh cũng không hề xem trọng.

“Nhưng, em vì việc này mà cả đêm đều suy nghĩ lung tung, người phụ nữ này thật là nhiều chuyện, đột nhiên lại chạy đến trước mặt em nói những điều này, ngày mai anh thấy cô ta, bảo cô ta đóng miệng của mình lại cho anh!” Cung Âu đứng ở bên đó, nói.

Ngày mai nhìn thấy.

Còn muốn có ngày mai sao?

Thời Tiểu Niệm im lặng đứng ở cạnh bàn, hạ mắt, bắt đầu cầm da bánh gói sủi cảo, gói vài cái, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà hỏi: “Cung Âu, đối mặt với một người phụ nữ thích anh, anh không thích người phụ nữ đó thì không phải nên giữ khoảng cách một chút sao?”

Cung Âu đang nhìn những viên sủi cảo không vừa mắt kia của cô, nghe vậy, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, hỏi từng chữ: “Em muốn anh đem cô ta đi!”

“Ừ!”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

“Chờ đến khi chữa khỏi chướng ngại cố chấp của anh, chuyện đầu tiên anh làm chính là phóng thích cô ta đi, dù cô ta có nói gì, thì người phụ nữ kia cũng coi như có chút bản lĩnh!” Cung Âu nói, ngón tay thon dài bóp tới bóp lui chiếc sủi cảo, bóp đến khi có hình dáng hài lòng với mình.

“Nhưng em cảm thấy, bây giờ anh đã đủ tốt rồi, em từng nói, chỉ cần anh có thể khống chế được hứng thú thì được rồi!”

Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.

Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu dần âm u.

Anh ở trước mặt cô, cái gọi là khống chế chính là liều mạng mà kiềm chế, rất xa với khi khống chế tự nhiên.

“Còn chưa đủ!” Cung Âu không nói bản thân là đang liều mạng mà kiềm chế, trầm giọng noi: “Nếu đã trị, thì trị cho triệt để.”

Trị triệt để.

Cũng chính là nói, anh còn phải dùng đến Mona.

Nhìn thấy mấy cái sủi cảo cố chấp kia của Cung Âu, đáy mắt của Thời Tiểu Niệm lộ ra chút xót xa, đúng như Mona nói, Cung Âu là một người đàn ông kiêu ngạo, anh không quan tâm người khác có yêu anh hay không, có cần giữ khoảng cách hay không, chỉ cần có ích với anh là được!

Bây giờ Mona đã làm cho Cung Âu nhìn thấy được bản lĩnh của cô, mới dám đem chuyện này ra nói với cô.

Thời Tiểu Niệm, mày quá ngốc rồi, từ khi bắt đầu đã không nên Mona đến bên cạnh Cung Âu.

Cái gì gọi là nhóm lửa trên người, rốt cuộc lúc này cô đã hiểu rồi!

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng mà gói sủi cảo, không nói một lời.

“Sao vậy, ghen rồi?” Cung Âu nghịch mấy cái sủi cảo, đột nhiên ngước mặt nhìn về gương mặt có chút tái nhợt của cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

“Ừ!” Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó nhìn về phía Cung Âu: “Cung Âu, nếu em nói anh và Mona ở cùng một chỗ khiến em không thoải mái, anh có thể không thuê cô ta nữa không?”

Cô dè dặt hỏi, trong lòng có chút lo yên.

Nghe thấy giọng nói của cô, Cung Âu đứng thẳng người lên, mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt càng sâu thẳm, dường như có thể câu hồn đoạt phách.

Thời Tiểu Niệm dò xét anh, trong tay còn cầm một miếng da sủi cảo.

“Thời Tiểu Niệm, người phụ nữ Mona kia anh nhìn không vừa mắt!” Cung Âu hạ giọng nói: “Có gì mà em lo lắng, anh đối xử với em như thế nào, em phải biết rõ chứ!”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.