Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ lúc Mona xuất hiện trong cuộc sống của anh thì cô đã bắt đầu có trực giác phòng bị, cô nghĩ như thế nào, cảm thấy như thế nào, nếu Mona muốn ở lại, cô sẽ đánh mất anh rồi.
Nói ra nhất định Cung Âu sẽ cười cho.
Anh luôn kiêu ngạo tự phụ, nói Mona chướng mắt thì sẽ chướng mắt, làm sao có thể tin tưởng vào trực giác của cô.
“Nhìn mà xem, đây mới gọi là bánh chẻo.”
Đột nhiên Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần, rũ mắt nhìn, chỉ thấy bánh chẻo cô mới bao lại đặt trong túi đựng thức ăn đang được Cung Âu cầm ngay ngắn, ngay cả nếp gấp cũng giống nhau như đúc.
Nhưng lúc cô bao thì không chỉnh tề như vậy.
Cái này còn tốt hơn cả bánh sủi cảo bán bên ngoài siêu thị.
“Thế nào?” Cung Âu đắc ý nhìn cô.
“Ừ, sau này nếu anh không muốn làm khoa học kĩ thuật nữa thì có thể đi bán bánh chẻo.” Thời tiểu Niệm nói, không nghĩ tới người đàn ông có thể biến phòng bếp thành chiến trường lại có thể làm bánh chẻo đẹp như vậy.
Cung Âu nhíu mày, “Đàn ông như anh làm gì cũng có thiên phú.”
“…”
Không bao gồm cả cơm rang trứng đúng không?
Thời Tiểu Niêm yên lặng nghĩ, sau đó đành buông tha việc bao bánh chẻo, Cung Âu lại bắt đầu làm bánh chẻo, làm ngay ngắn chỉnh tề từng cái một.
“Đúng là hoang tưởng.”
Thời Tiểu Niệm cười, ngay cả bánh chẻo cũng không buông tha.
Cung Âu còn đứng đó nghe vậy liền bật thốt lên, “Chờ anh trị hết bệnh thì sẽ không làm việc này nữa.”
“…”
Đợi trị hết bệnh sẽ không làm bánh chẻo nữa.
Đợi trị hết bệnh sẽ không tiếp tục cáu giận lung tung.
Trị hết bệnh còn yêu cô nữa sao, còn yêu cô sao?
Bánh chẻo trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống bàn, gương mặt tái mét, đôi mắt không có hồn.
Đêm nay Cung Âu ăn rất nhiều, đối với bánh sủi cảo do cô làm Cung Âu trước sau vẫn luôn tâng bốc, nhìn anh thích ăn món ăn mình làm trong lòng Thời Tiểu Niệm lại nghĩ đến vấn đề này.
Nếu trị hết bệnh thì sao đây?
Cô thật sự vì Cung Âu vì bênh cố chấp trên người anh, cô nên làm gì bây giờ, nên chọn con đường nào đây.
Sáng hôm sau, mới sáng sớm Cung Âu đã ra cửa.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường không nói gì, tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng cửa vừa đóng lại cô đã mở mắt ra, trong mắt không hề có một chút buồn ngủ, chỉ có sự ảm đạm.
Cung Âu đi ra ngoài.
Sáng sớm Phong Đức đã chờ ngoài cửa.
Cung Âu lạnh lùng nhìn ông ta, “Đi cùng tôi tới chỗ này.”
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức đi theo anh.
Đi đến cuối hành lang, Cung Âu dừng bước, dựa lưng vào tường, gương mặt anh tuấn không có biểu tình gì, đôi mắt đen bóng nhìn anh.
Phong Đức đứng đó, cung kính cúi đầu, chờ Cung Âu phân phó.
Kết quả chờ mãi không thấy Cung Âu lên tiếng nên cứ nhìn anh như vậy.
Ánh sáng trên hành lang rất mờ.
Phong Đức thấy trong lòng Cung Âu có tâm trạng, cẩn thận hỏi, “Thiếu gia, có phải tôi làm sai gì không, là tôi không chăm sóc tốt cho Thời tiểu thư sao?”
Ông chăm sóc rất tốt mà.
Thời Tiểu thư dạo này đã mập hơn rồi đấy.
“…”
Cung Âu cứ nhìn ông ta như vậy nhưng lại không nói lời nào, mặt lạnh làm cho người ta không rét mà run.
“…”
Phong Đức càng cúi đầu thấp hơn, trái lo phải nghĩ không biết mình làm sai cái gì.
Ước chừng im lặng đến 5 phút , Phong Đức cầm lấy khăn tay màu trắng lau mồ hôi sau đó nghe thấy Cung Âu khụ một tiếng, sâu xa hỏi, “Phong Đức, trước kia ông có bao giờ tán tỉnh phụ nữ không?”
Vừa nghe thấy lời này Phong Đức liền hiểu, thiếu gia hình như xem ông là chuyên gia tình yêu rồi.
“Thiếu gia, đó là tôi hẹn hò bình thường, là trực tiếp, là tịch cực hướng về phía trước.” Phong Đức xoa mồ hôi, nhỏ giọng giải thích.
“Biết rồi.”
Cung Âu thở dài, bóng dáng cao lớn, tư thế đầy khí suất, cả người tản ra khí tức không ai bì nổi, “Lúc ông tích cực hướng về phía trước để tán tỉnh phụ nữ làm sao để giải quyết được chuyện người phụ nữ của mình ghen tuông?”
“Thiếu gia, tôi không phải là quả hồng mềm.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa với tôi.”
“À…” Phong Đức xoa mồ hôi, ngẩng đầu nói, “Là thế này, thiếu gia, mỗi cô gái khi ghen lên đều không có cảm giác an toàn, người đàn ông chỉ cần để cho cô ấy có cảm giác an toàn là được.”
“Bảo ông nói rõ cơ mà.” Cung Âu hung hăng trừng mắt với ông ta.
Nói gì mà không có một chút thực tế.