Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 544: Chương 544: Chương 291: Nỗi khiếp sợ trong ánh mắt 2




Nếu Không Thời Tiểu Niệm thật sự nghĩ rằng, cô đường đường là đời sau của gia tộc Lancaster còn thua một bình dân.

Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại của Mona vang lên, cô cầm lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn nội dung trên màn hình, lập tức bên trong đôi mắt xanh nước biển lộ ra khiếp sợ.

Chuyện này sao lại có thể?

Trong phòng nghỉ ngơi nào đó của lâu đài đế quốc, tắt đèn.

Trăng lạnh như nước, từ cửa sổ dần dần chiếu vào, rơi trên mặt đất, vẽ ra ánh sáng cách cửa sổ, trong suốt sáng ngời.

Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa sổ, rũ mắt nhìn chiếc vòng trên tay mình, hạt châu đỏ bên trên xinh đẹp vô cùng, mùi đàn hương nhàn nhạt làm tinh thần cô bình tĩnh lại.

Gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, Thời Tiểu Niệm đưa tay nhéo lỗ tai mình một cái, một cảm giác hạnh phúc không cần nói cũng biết từ trong đáy lòng trào ra.

Cô không ngủu được, lại sợ đánh thức Cung Âu, cho nên ra khỏi phòng ngủ.

Kết hôn.

Cô sắp kết hôn với Cung Âu rồi.

Rốt cuộc Thời Tiểu Niệm cô sắp có một ngôi nhà chân chính thuộc về mình, đối với cô mà nói cái chữ nhà này có sự cám dỗ vô tận.

Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa sổ, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, bên trong ánh mắt lấp lánh ánh sao.

Sắp kết hôn rồi.

Thời Tiểu Niệm phải có nhà của mình rồi, cô không còn là đứa con nuôi vị người người vứt bỏ nữa, cô sẽ có ngôi nhà của mình, chồng mình, con của mình.

“Tôi sắp có nhà.” Thời Tiểu Niệm nói với trăng sáng.

“Bạn khỏe không, tôi sắp kết hôn rồi.” Thời Tiểu Niệm nói với một cái chai.

“Bạn biết không, rốt cuộc tôi cũng có nhà.” Thời Tiểu Niệm nói với ghế sô pha.

“Tôi sắp lập gia đình rồi.” Thời Tiểu Niệm nói với tivi.

Thời Tiểu Niệm đi tới đi lui trong phòng nghỉ, một mình lầm bầm lầu bầu, sau đó đưa tay ra che mặt mình, như vậy quá ngốc rồi.

Nhưng mà cô muốn chia sẻ với tất cả mọi người.

Thì ra anh vẫn nhớ không có quên, những lời hứa hẹn với cô cũng không phải giả, rốt cuộc cô cũng có nhà.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nụ cười trên mặt không thể nào che giấu được.

Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô, ở đúng thời gian nhất, người đàn ông mà cô yếu nhất cầu hôn với cô rồi.

Cầu hôn rồi.

Kết hôn rồi.

Thời Tiểu Niệm vui vẻ xoay vòng tại chỗ, sau đó ngồi trên ghế sô pha, ôm lấy một cái gối, cô nhìn gối ôm chằm chằm: “Gối ôm ơi gối ôm, rốt cuộc Thời Tiểu Niệm tôi cũng đã thoát khỏi quá khứ, cũng có một ngôi nhà chân chính chỉ thuộc về mình, bạn có vui vẻ cho tôi không?”

Cô nắm cái gối gật đầu với mình một cái.

“...”

Ngoài cửa, Cung Âu mặc một bộ quần áo ngủ màu bạc đứng ở đó, nhìn vào trong, đôi mắt đen nhánh nhìn Thời Tiểu Niệm đang tự diễn tự thoại bên trong, trên môi không nhịn được nhếch lên một nụ cười tràn đầy cưng chiều,

Thì ra anh cầu hôn lại làm cho cô vui vẻ như vậy.

Nếu biết sớm sẽ không tùy tiện như vậy, anh phải sắp đặt buổi cầu hôn lại thật tốt mời được.

Sai lầm rồi.

Cung Âu nhìn người phụ nữ bên trong, yên tĩnh nhìn cô tự diễn tự nói chuyện một mình, nụ cười trên môi càng ngày càng lớn.

Nhà của cô, anh sẽ tạo ra cho cô.

Cung Âu nhìn cô thật sâu, Thời Tiểu Niệm không biết gì cả, còn đang ngồi ôm gối, ngây ngốc trò chuey65n, không giống người trưởng thành, ngược lại giống một đứa bé.

Hôm sau.

Thời Tiểu Niệm đi theo Cung Âu đến N.E.

Trong phòng làm việc khổng lồ, Cung Âu cầm máy điều khiển bấm một cái, rèm cửa sổ tự động mở ra, lộ ra cửa sổ sát đất thật lớn, ngoài cửa sổ là cảnh đẹp phồn hoa của thành phố này.

“Bánh ngọt đã làm xong, anh nếm thử đi.”

Thời Tiểu Niệm đứng trước bàn làm việc, đặt một hộp bánh ngọt lên bàn.

Cô vừa dứt lời, một giọng nói khác cũng chen vào: “Cung tiên sinh, hôm nay tôi chuẩn bị thức ăn chữa trị cho anh.”

Là Mona.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn thấy Mona từ bên ngoài đi tới, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, Mona hôm nay không giống với bình thường.

Bình thường Mona trang điểm nhẹ, hoặc là không trang điểm, rất giống với cô, phong cách ăn mặc cũng là quần áo thể thao chiếm da số, màu sắc của tất cả những chiếc váy đều là loại tối, làm cho người ta nhìn vào rất thoải mái.

Nhưng Mona bây giờ đang đi về phía cô trực tiếp cuốn mái tóc màu vàng lên, tóc quăn tán loạn trên vai, trang điểm đậm lại không hề khoa trương, đôi môi mỏng vô cùng hấp dẫn, bên trong ánh mắt mang theo kiêu ngạo bẩm sinh đã có.

Mona mặc một bộ váy không tay, máu đỏ thẫm chói mắt hoãn mỹ biểu hiện ra khí thế mười phần, trên quần còn có thêm cách thêu thuần thủ công của Trung Quốc, trên chân đi một đôi giày cao gót màu đen cao gần mười lăm centimet, lại đi vô cùng ổn định.

Mona đi về phía cô, Thời Tiểu Niệm lại cảm giác được giống như một nữ vương trẻ tuổi đang đi về phía mình vậy.

Thật giống như biến thành người khác vậy.

Nếu nói Mona trước kia là thùy mị, bây giờ thì lại là một thục nữ, thục nữ quý tộc, mỗi một chi tiết trên người cô đều tỏa ra nét quyến rũ.

“...”

Thời Tiểu Niệm rất là kinh ngạc nhìn cô.

Không biết tại sao, cô lại cảm thấy Mona trước mặt mới thật sự là Mona.

Đang suy nghĩ, Mona cũng đã đi tới bên cạnh cô, đặt một chiếc hộp tinh xảo bên cạnh hộp bánh ngọt của Thời Tiểu Niệm.

Cung Âu ngồi xuống trước bàn làm việc, ngước mặt nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt nhìn sang Mona mang theo chút khó hiểu, nhưng cái khó hiểu này chỉ duy trì chỉ chưa tới nửa giây liền biến mất, anh đưa tay cầm hộp bánh ngọt, mở ra, không vui nhíu mày: “Tại sao chỉ có một?”

“Anh đã ăn sáng rồi, đây chẳng qua chỉ là bánh ngọt, ăn một chút là đủ rồi.” Thời Tiểu Niệm giờ giờ phút phút đều quan tâm dạ dày của anh.

“Bữa ăn sáng của anh cũng chưa no, Thời Tiểu Niệm em đây là đang ngược đãi có hiểu không?”

Cung Âu bất mãn trừng mắt nhìn cô một cái, cầm bánh ngọt lên đặt vào miệng chưa đầy ba giây đã giải quyết xong.

“Em nào có ngược đãi anh.”

Cô là vì tốt cho anh.

Mona đứng bên cạnh thấy vậy liền đúng lúc chen vào nói: “Cung tiên sinh, anh có thể nếm thử phần điểm tâm này, là tôi học làm, có ích cho thân thể của anh.”

Cung Âu liếc một cái, cầm khăn giấy lên lau tay, giọng nói trầm thấp: “Tôi đã ăn sáng no, cầm về đi.”

Mới vừa nói ăn chưa no, bây giờ lại nói no.

Lời nói của Cung Âu xem như tự đánh mặt mình làm cho Thời Tiểu Niệm muốn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.