Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 545: Chương 545: Chương 292: Lại cắn môi cô 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tôi chỉ muốn làm chính mình, tôi có điểm nhấn của mình, không cần vì Cung tiên sinh mà thay đổi.” Mona ngửa cằm, hoàn toàn kiêu ngạo: “Huống hồ, tôi cũng không thích cảm giác con gái rượu như cô, quá mức rồi.”

Con gái rượu là quá mức?

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thì ra trước đây cô đều bắt chước phong cách của tôi.”

Không trách Mona mặc quần áo, phong cách trong một đêm thay đổi lớn đến thế.

Nghe nói vậy, sắc mặt Mona khó coi một giây, đi tới sofa ngồi xuống, khép hai chân nghiêng người về một bên, sau đó khinh bỉ nhìn Thời Tiểu Niệm: “Phong cách của cô không có gì để bắt chước, dáng dấp phụ nữ đàng hoàng, liều mạng trèo cao tranh địa vị.”

“Dù sao tranh giành cũng tốt hơn cướp.”

Thời Tiểu Niệm hời hợt nói, nụ cười nhàn nhạt vẫn duy trì trên mặt, bây giờ cô không cho phép mình bị Mona kích động.

Cô bị kích động chính là đúng ý muốn của Mona.

“A!” Mona cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Thời Tiểu Niệm lộ ra khinh bỉ: “Tôi đã nói với cô, tôi sẽ cho cô xem Cung Âu rời xa cô thế nào.”

“Đúng không?” Thời Tiểu Niệm không chút để ý nở nụ cười, xoay mặt nhìn hai mắt cao ngạo kia của Mona: “Lễ cưới của chúng tôi, Mona tiểu thư nhất định phải tới uống một ly.”

“Cô thật sự cho rằng các người có thể làm lễ cưới? Cô quá ngây thơ rồi.”

“…”

Thời Tiểu Niệm không muốn tranh luận với cô ta những chuyện này, an tĩnh ngồi trên sofa.

“Khoảng thời gian này cô tới trước mặt tôi bày ra bộ dạng thư thái, có một ngày tôi sẽ trả lại cô toàn bộ.” Mona nói, ưu nhã ngồi đó, suy tính kĩ càng.

“…”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, tùy ý để Mona nói một mình.

Cô quay đầu nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, không chú ý tới hai người phụ nữ đang tranh đấu bên này.

Cung Âu xem văn kiện một lát rồi mở hộp bánh gato, nhìn tới nhìn lui một hồi, giống như có thể biến ra thêm một cái bánh gato.

Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười.

Thật là…

Quên đi, về nhà sẽ thấy nhiều hơn hai cái bánh.

Có người nói, trèo càng cao, té càng đau, có người còn nói, lúng vào càng sâu, lui ra càng đau.

Thời Tiểu Niệm không hề nghĩ tới ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.

Nếu nhân sinh có thể biểu thị bằng biểu đồ, vậy thì bây giờ Thời Tiểu Niệm đang đứng nơi cao nhất của cuộc đời mình, bây giờ cô không thiếu gì, việc duy nhất cần phải làm là quý trọng.

Mà từ nhỏ Thời Tiểu Niệm đã ở trong hoàn cảnh bất công ở Thời gia, càng biết quý trọng người khác hơn.

Cô quá biết tích phúc.

Sau khi cô đỡ nôn nghén liền vùi đầu vào nhà bếp nghiên cứu các món ăn ngon, nghiên cứu món ăn khỏe mạnh, cướp lại việc Mona đã cướp đi.

Cô không thể làm gì nhiều cho Cung Âu, nấu ăn là việc cô giỏi nhất có thể phát huy.

Cô đã muốn phát huy đến tận cùng, giống tình cảm của Cung Âu với cô.

“Phiền cô giúp tôi bỏ vào lò nướng.”

Thời Tiểu Niệm đưa bánh gato cho nữ giúp việc bỏ vào lò nướng, hiện tại tận lực cách xa phóng xạ, Mr Cung cô cũng rất ít tới gần.

Từ phòng bếp đi ra, Thời Tiểu Niệm cầm quyển sách tiếng anh dạy nấu ăn xem, vừa xem vừa đi tới trước, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt rơi trên người mình.

Tầm mắt của cô từ quyển sách thu hồi, ngước mắt nhìn tới trước, Cung Âu ngồi trên sofa cách đó không xa, hai chân rộng mở, thân thể nghiêng tới trước, mười ngón tay giao nhau chống cằm.

Ánh sáng nhàn nhạt qua bức rèm, ngăn cách hai người.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang, một mặt vui mừng tới đẩy bức rèm: “Anh về khi nào?”

Mona nghĩ tất cả các biện pháp không cho Thời Tiểu Niệm và Cung Âu sống chung, đưa ra cách trị liệu đối lập, Thời Tiểu Niệm không thể không làm theo.

Có điều bây giờ cô đã nghĩ thông rồi, cùng lắm Mona chỉ đơn phương theo đuổi Cung Âu thôi, cô tin tưởng Cung Âu.

Chỉ cần tâm Cung Âu bất biến, cô cần gì phải e ngại Mona.

Chỉ cần tâm Cung Âu bất biến, toàn bộ thế giới đều là Mona thì sao chứ.

“Nửa tiếng trước.”

Cung Âu ngồi trên sofa nói, tiếng nói trầm thấp như đè nén gì đó.

“Nửa tiếng trước đã về sao không vào bếp tìm em?” Thời Tiểu Niệm cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh anh.

Bình thường chỉ cần không gặp cô một lát, anh đều vội vã, không ngừng muốn tìm cô.

Bây giờ lại có thể chịu nửa tiếng?

“Ừ. Anh ngồi một chút.”

Cung Âu trầm thấp nói, đôi mắt đen nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia kì lạ, biến mất rất nhanh, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị.

Một giây sau, anh vừa nhìn cô, sau đó dời ánh mắt rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.