Liên tục nhiều lần, Thời Tiểu Niệm không khỏi sờ sờ mặt, trên mặt cô có gì không?
Cung Âu liếc nhìn cô một cái, trong mắt đè nén.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh hỏi: “Sao vậy, mệt?”
“Ừ.” Cung Âu gật đầu qua loa.
“Vậy em massage cho anh.” Thời Tiểu Niệm nói, quỳ gối trên sofa, hai tay bóp vai Cung Âu, giúp anh giảm bớt mệt mỏi, ôn nhu hỏi: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Cung Âu ngồi trên sofa, để cô tùy ý xoa bóp.
Tay cô mềm mại, lực tay nhẹ nhàng thoải mái, giống như từng trái cầu ném tới người anh, cả người khoan khoái.
Cung Âu ngồi đó, vẻ mặt phức tạp, con ngươi đen ngày càng sâu, một tay đặt trên đùi đột nhiên nắm thành quả đấm.
Thời Tiểu Niệm không biết gì cả, tiếp tục ra sức xoa bóp cho anh, ngoài miệng nói: “Nghe nói không lâu nữa sẽ bắt đầu bán người máy lần đầu tiên, anh nhất định rất bận.”
“Ừ.”
Cung Âu nói.
“Anh khổ rồi.” Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng anh, âm thanh ôn nhu như thanh âm của nước suối chảy qua vách núi: “Đại tổng giám đốc Cung uy vũ nhất định sẽ bán rất nhiều người máy.”
“Ừ.”
Cung Âu trầm thấp nói.
Thời Tiểu Niệm hơi khó hiểu liếc anh một cái, là do đồng thời làm việc và chữa bệnh nên quá mệt mỏi sao? Sao cô có cảm giác hôm nay anh nói đặc biệt ít?
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường mềm mại, một tay chống mặt mình.
Bỗng nhiên, cô có chút không hiểu mà tỉnh lại, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì lại đột nhiên tỉnh, cô vừa mở mắt mơ mơ màng màng liền nhìn thấy Cung Âu ngồi bên người cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
“Cung Âu?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc ngồi dậy, cầm điện thoại liếc mắt nhìn: “Một giờ sáng rồi, sao anh còn chưa ngủ?”
Anh ngồi đó làm gì?
“Nhìn em.”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm nói, trên mặt anh tuấn không có biểu hiện gì, mắt đen thẳng tắp nhìn cô, âm thanh trịnh trọng, nghiêm túc như nói chuyện lớn gì.
“Hơn nửa đêm không ngủ mà nhìn em?”
Thời Tiểu Niệm dụi dụi mắt, có chút ngơ ngác.
May là cô sợ tối nên vẫn để đèn nhỏ, nếu không, hơn nửa đêm đen thùi tỉnh lại, chỉ thấy đôi mắt thẳng tắp nhìn mình lom lom, bị hù chết mất.
“Ừ. Anh muốn nhìn em.”
Cung Âu trừng mắt cô nói.
Anh biết mình không thể tiếp tục thích ứng với khuôn mặt này của cô.
Tại sao cô một mực lộ ra mặt như vậy?
“Anh sao vậy?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn anh: “Sao em có cảm giác hôm nay sau khi anh trở về rất kì lạ, không sao chứ? Hay là do sắp bán người máy, anh lo lắng à?”
“Anh chưa bao giờ lo lắng chuyện này.”
Cung Âu ngồi đó ngông cuồng tự đại nói, đôi mắt đen vẫn thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, không lệch đi một phần.
“Vậy anh?”
“Chính là muốn nhìn em.” Cung Âu trừng mắt cô nói, ngữ khí rất hung hăn: “Vậy em có cho anh nhìn hay không?”
“Cho nha, có gì mà không cho chứ.”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, kéo tay anh qua: “Được rồi, mỗi ngày chúng ta đều thấy nhau, còn có gì đẹp đẽ, anh ngủ nhanh đi.”
Hôm nay sao anh kì lạ như thế?
Cung Âu bị cô kéo nằm xuống, gối lên đầu gối, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm phía trên.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, thấy anh không có ý ngủ, không khỏi nói: “Cung Âu, anh sao vậy?”
Cung Âu xoay đầu, một tay chống mặt, nghiêng người nhìn cô, bên trong đôi mắt đen nhìn mặt cô nghi hoặc, bỗng dưng, Cung Âu hôn môi cô.
“A!”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt.
Cung Âu ngậm môi cô hôn sâu, nhiều lần trằn trọc, hơi dùng sức, không ngừng hôn sâu thêm, so với bình thường càng liều lĩnh bá đạo.
Tựa như hận không thể hút hết linh hồn của cô vậy.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, bỗng nhiên môi tê rần, Cung Âu lại cắn môi cô.
Nhưng không dừng lại, Cung Âu cắn càng nặng, Thời Tiểu Niệm đau đến kêu lên: “A!!!”
Lông mày cô nhíu chặt.
Ánh mắt Cung Âu thoáng qua, như bỗng nhiên tỉnh lại, sau đó lập tức buông cô ra, cúi đầu trừng mắt môi cô, môi cô đã bị anh gặm đến sưng lên.
“Đau quá!” Thời Tiểu Niệm cau mày nhìn anh, không hiểu hỏi: “Cung Âu, anh thật sự không có chuyện gì sao?”
Sao anh như vậy?
Cung Âu trừng mắt môi cô, trong mắt lộ ra đau lòng, đưa tay xoa môi cô, tiếng nói lộ vẻ sốt sắng: “Có phải rất đau không?”
Anh khẩn trương.
“Không có, vẫn tốt.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, kinh ngạc nhìn anh: “Cung Âu, anh khỏe không?”
Lời còn chưa nói hết, Cung Âu lại cúi đầu hôn môi cô, lần này không giống lần trước, giống như muốn chữa đau cho cô, môi mỏng của anh thổi qua môi cô, ngậm môi mềm mại của cô nhẹ nhàng mút hôn.
Một tay anh xoa mặt cô, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô.
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh để anh tùy ý, trong mắt tràn đầy khó hiểu.