Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 547: Chương 547: Chương 293: Cung Âu xa lánh cô 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, vẻ mặt nghi hoặc, con mắt chuyển động.

Có phải Cung Âu có chuyện gì?

Áp lực công việc và chữa bệnh, cô thấy nhân viên N.E vì lần đầu tiên bán người máy mà điên hết rồi, có người nói đã liên tục làm mấy ngày mấy đêm.

Thân là Tổng giám đốc, áp lực Cung Âu lớn hơn?

Xem ra bắt đầu từ ngày mai, cô phải suy nghĩ chút biện pháp cho Cung Âu nghỉ ngơi, không thể để anh vừa làm việc vừa chữa bệnh nữa.

Qua hồi lâu, Cung Âu từ phòng tắm bước ra, đôi mắt đen nhìn cô, thấy cô đứng bên giường: “Sao đứng đó?”

“Em đàn cho anh nghe được không?”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm lập tức bước tới đàn piano, sau đó mở nắp, dựng thẳng tay ngón trỏ bắt đầu biễu diễn.

Cô đàn bài “Nhớ mãi không quên”

Cô không biết đàn piano, bài này là Cung Âu tay nắm tay dạy cô, cho nên cô chỉ đàn bằng hai ngón trỏ, tiếng đàn có chút đứt quãng nhưng không thể ngăn cản ngọt ngào.

Thời Tiểu Niệm vui vẻ đàn, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Cung Âu đứng đó, những giọt nước trên tóc ngắn lạch cạch chảy xuống, chảy qua khuôn mặt anh tuấn, đặc biệt gợi cảm.

Anh nhìn bóng lưng Thời Tiểu Niệm, sắc mặt ngày càng chìm xuống.

“Em đàn không sai chứ?”

Chỉ đàn một khúc, Thời Tiểu Niệm đứng lên, xoay người mỉm cười với Cung Âu, giật giật ngón trỏ của mình: “Em thấy gần đây em cũng không có chuyện gì làm, hay là em đi học piano, trình diễn bằng hai ngón tay thật khó.”

Vừa có việc làm rồi.

Cung Âu nhìn cô thật sâu, một lát sau dời ánh mắt: “Muộn rồi, ngủ.”

“Ừ. Được.”

Thời Tiểu Niệm thấy sắc mặt Cung Âu không quá tốt, nhớ anh gần đây có áp lực quá lớn, cũng sẽ không ngốc mà đi truy hỏi, thuận theo nằm trên giường, nói: “Em sấy tóc cho anh nha.”

“Không cần, anh nhìn em ngủ trước, một lát anh còn phải xử lí văn kiện khẩn cấp.” Cung Âu ngồi bên giường.

“Vậy em thức với anh.”

“Không được, em ngủ.” Cung Âu bá đạo mở miệng.

“Để em ở với anh chứ.”

“Thời Tiểu Niệm, em cãi lời anh một lần thử xem.” Cung Âu không vui nhìn cô, ôm chặt cô vào lòng, khiến cô dựa vào ngực anh: “Ngủ đi, nghe không?”

“Nhưng mà…”

“Em còn dám nói nhưng mà.”

Có cần bá đạo ngông cuồng đến thế không? Thiệt là…

Cô muốn thức với anh cũng sai sao?

Thời Tiểu Niệm giận dỗi bĩu môi: “Vậy được, em ngủ, anh xử lí văn kiện xong cũng ngủ nhanh đi.”

Cung Âu không nói gì, cứ ôm cô như vậy, cúi đầu nhìn cô.

Cô nhu thuận dựa vào ngực anh, như một con chó lông xù nhỏ, cực kì ôn thuần.

Thời Tiểu Niệm đóng hai mắt lại, cơn buồn ngủ chậm rãi tới, cô nhắm mắt từ từ ngủ.

Cô ngủ thiếp đi.

Cô nằm trên người anh, tay tùy ý khoát lên người anh, ngón tay trắng nõn mềm nhũn như không có xương, mềm đến mức khiến ngực anh đau.

Cung Âu cúi đầu nhìn mặt cô, nhìn ngũ quan đẹp đẽ của cô, nhìn một lát, cả người anh đều cứng ngắc, trong mắt thần sắc phức tạp, ánh mắt dời đi chỗ khác rất nhanh.

Bỗng nhiên, điện thoại anh rung lên.

Ánh mắt Cung Âu âm trầm, buông Thời Tiểu Niệm ra, đặt cô nằm xuống giường, bàn tay thon dài đắp chăn cho cô.

Lúc này Cung Âu mới đưa tay cầm lấy điện thoại của mình, trên màn hình chỉ có một tin nhắn.

Một tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng Cung Âu trừng mắt tin nhắn này hồi lâu, hình như liên tục nhìn kĩ từng chữ.

Tay anh dùng lực nắm điện thoại, cuối cùng, Cung Âu nhắm mắt lại, mí mắt hơi rủ xuống, che giấu tất cả tâm tình của anh.

Là thật.

Là thật.

Chết tiệt! Là thật.

Dựa vào cái gì mà thật? Tại sao những điều này đều là thật?

Cung Âu tàn nhẫn ném điện thoại lên giường, thân thể lui về sau, giọt nước trên tóc nhỏ xuống, chảy qua mặt anh, lướt qua mắt đang nhắm của anh, tựa như một giọt nước mắt đang chảy xuống.

Tại sao lại là thật? Dựa vào cái gì mà thật?

Cung Âu cúi đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhìn cô không biết gì, trong mắt xẹt qua tia tâm tình phức tạp, có phẫn nộ, có tuyệt vọng.

Series người máy Mr xuất hiện trên báo trước khi tuyên bố đã chấn động cả thế giới, mà lần này bán ra lại gây quan tâm trong phạm vi toàn thế giới.

Tin tức bắt đầu bá đạo trắng trợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.