Mỗi một động tác của Cung Âu đều có thể gây nên sóng to gió lớn.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, có phải Cung Âu vì chuyện này nên áp lực lớn, chỉ là không muốn thừa nhận thôi, giống tuyên bố lần trước.
Không khí sáng sớm rất tươi mới, Thời Tiểu Niệm đứng trước tòa lâu đài, chậm rãi đi một mình.
Bình thường cô tản bộ Cung Âu sẽ theo sát, nhưng mấy ngày nay Cung Âu đều không theo, thật giống ngày càng không dính cô.
Thật sự là áp lực quá lớn đi.
Thời Tiểu Niệm đi vào tòa lâu đài, vào phòng rèn luyện thân thể thấy Cung Âu đang chạy bộ một mình.
Tình nguyện ở đây dùng máy chạy cũng không tản bộ cùng cô.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, trong lòng không khỏi có chút kì lạ, đi tới trước, tới bên cạnh Cung Âu nhẹ giọng gọi: “Cung Âu!”
Cung Âu cúi đầu nhìn cô, trong mắt xẹt qua tia bừng tỉnh, có tia khiếp sợ lóe lên một cái rồi biến mất, thân hình một mét tám hơi chật vật té xuống, anh đỡ máy chạy bộ khống chế bản thân mới không ngã chổng vó.
Sắc mặt của anh rất khó coi.
“Anh không sao chứ?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn anh: “Anh làm sao vậy? Em dọa người đến thế? Có thể hù được Cung đại giám đốc?”
Lại ngã từ máy chạy bộ xuống.
“Ai nói anh bị giật mình?”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đứng vững trên đất, tầm mắt xẹt qua mặt cô, rất nhanh xoay đi chỗ khác, giống như không muốn dừng lại trên mặt cô một giây.
“Dáng dấp vừa nãy của anh rõ ràng là vậy.”
Rõ ràng bị hù đến thế.
Cô mang thai, mặt hơi đẫy đà, nhưng cũng không đến nỗi quá đáng sợ mà.
“Rõ ràng là thế nào?”
Cung Âu nghiêm mặt đánh gãy lời cô.
“Không có chuyện gì.”
Anh không áp lực đến nổi vậy chứ? Tính khí anh không cần đến mức đó đâu chứ?
Thời Tiểu Niệm oán thầm trong lòng, hai tay chống trên máy chạy bộ khống chế bản thân, người nghiêng về trước, hai mắt nhìn anh hỏi: “Hôm nay anh có việc gì đặc biệt không? Nhớ ăn tráng miệng, em vừa làm cho anh.”
Dáng vẻ cô trên máy chạy bộ đặc biệt thanh thuần đáng yêu, nụ cười tươi tắn.
Cung Âu đứng đó nhìn hai mắt cô, cầm lấy khăn lau mặt của mình, đi ra ngoài: “Hôm nay anh có mấy hội nghị, em không cần theo anh.”
“Không liên quan nha, em cũng không có chuyện gì làm, em ở với anh.”
Thời Tiểu Niệm đuổi theo anh, âm thanh ôn nhu nói.
Bây giờ áp lực anh rất lớn, cô muốn chăm sóc anh.
“Đã nói không cần là không cần.” Cung Âu bỗng nhiên tức giận nói, gần như là gầm nhẹ, đôi mắt tàn nhẫn trừng cô: “Rốt cuộc em nghe lời anh hay Cung Âu anh nghe lời em?”
Thời Tiểu Niệm bị rống đến ngẩn ra, đứng đó nửa ngày không phản ứng lại, mãi đến khi Cung Âu đã đi cô mới bừng tỉnh lại.
Có cần dữ dội vậy không?
Tính khí của anh gần đây không phải khống chế rất nhiều sao? Sao còn như vậy? Rốt cuộc Mona có tâm trị hay không?
Thời Tiểu Niệm buồn bực đi ra ngoài, vừa đụng phải Phong Đức: “Phong quản gia.”
“Thời tiểu thư, chào buổi sáng.”
Phong Đức khom lưng về phía Thời Tiểu Niệm.
“Ông có cảm thấy tính khí Cung Âu gần đây rất dễ nóng không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
Nghe vậy, Phong Đức liền gật đầu: “Đúng, nghe nói dạo này thiếu gia thường xuyên mắng người, có thể do Tập đoàn có chuyện gì không hài lòng.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Chỉ là, trước đây Cung Âu thế nào đi nữa cũng sẽ không phát hỏa lợi hại đến vậy với cô, cũng sẽ không để cô ở nhà một mình.
Chẳng lẽ Mona giở trò gì?
Có thể Mona động tay động chân.
Thời Tiểu Niệm bước đi, Phong Đức đưa quyển sách trên tay cho cô: “Thời tiểu thư, cô xem nơi tổ chức lễ cưới một chút, khá thích hợp, đây là tôi lựa phong cảnh đẹp nhất thế giới.”
“Lễ cưới?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt: “Không phải nói chờ sinh bảo bảo mới làm lễ cưới sao?”
“Tôi nói thiếu gia chờ sinh bảo bảo, thiếu gia khẳng định vội vã cưới Thời tiểu thư, cho nên tôi chuẩn bị thỏa đáng mọi chuyện trước.” Phong Đức mỉm cười nói.
“Vậy ông không cho Cung Âu chọn sao?”
“Chỉ cần Thời tiểu thư thỏa mãn, thiếu gia sao cũng được.” Phong Đức nói.
Ngược lại, thiếu gia chỉ nhận định Thời tiểu thư, Thời tiểu thư làm món nào đều tốt, Thời tiểu thư mặc quần áo gì cũng đẹp, Thời tiểu thư bước đi đẹp hơn người khác gấp trăm lần.
Nghe vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm ấm lên, đưa tay tiếp nhận sách: “Vậy cũng tốt, để tôi chọn.”
Thời Tiểu Niệm mở sách ra, lập tức bị mê hoặc: “Đẹp quá đi, đây thật sự là cảnh vật đẹp nhất trên thế giới nha, thật đẹp.”
Phong Đức đứng bên cạnh cô kiên nhẫn giải thích từng cái.
Thời Tiểu Niệm lật sách, trên mặt chất đầy nụ cười, những chỗ đẹp này trước giờ cô chưa từng thấy, quá đẹp, nếu có thể cử hành hôn lễ ở đây, nhất định cả đời khó quên.