Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phong Đức và bọn vệ sĩ đứng bên tường.
Thời Tiểu Niệm ngồi dựa sát vào cửa sổ sát đất nhìn bên ngoài, dưới ánh đèn, người trẻ tuổi trượt ván, lướt qua ven đường, đủ các loại kĩ xảo, mấy ông gia chậm rãi đi qua.
Thời gian từ từ trôi, trong phòng ăn chỉ có mình cô.
Rất lâu, Cung Âu khoan khoái đến muộn.
Cửa phòng ăn bị người phục vụ trẻ tuổi kéo dài, Cung Âu từ bên ngoài đi vào, vô cùng mê người.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, không nhìn thấy Mona sau anh, tâm tình tốt lên.
“Sao ăn bên ngoài?”
Cung Âu đi tới, ngồi đối diện cô, trên mặt anh tuấn không lộ vẻ gì.
Mặt anh những ngày qua vẫn luôn thối, Thời Tiểu Niệm cũng quen rồi.
“Ăn ở nhà hoài cũng vô vị, lâu lâu cũng phải ra ngoài ăn nha.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười: “Hôm nay đột nhiên em muốn ăn thịt nướng.”
Dứt lời, người phục vụ bưng tới hải sản tươi, thịt tươi.
Phong Đức tiến lên, thân sĩ bưng từng dĩa lên bàn.
“Ừ.”
Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng, ngồi đó không nhúc nhích, tay thon dài chống mặt, mắt đen đảo qua mặt cô rất nhanh lại dời đi chỗ khác.
“Một chút ăn xong chúng ta ra ngoài một chút đi.”
Thời Tiểu Niệm vừa gấp hải sản vừa nói.
Mona kia luôn dẫn Cung Âu ra ngoài, cũng không giảm bao nhiêu áp lực cho Cung Âu.
Nhất định là không đúng người.
Cô dẫn Cung Âu ra ngoài tản bộ, anh chắc chắn tốt lên.
“Ừ.” Mặt Cung Âu không thay đổi đáp một tiếng, cúi đầu nhìn cô nướng hải sản tươi, tay trắng nõn mảnh khảnh của cô rơi vào tầm mắt của anh, ánh mắt anh không ngừng sâu sắc thêm.
“Đây, Cung Âu, cho anh ăn.”
“Thịt nướng rất ngon, anh ăn.”
“Em gói rau xà lách, rau diếp cho anh, anh ăn đi.”
“Thịt cuốn rau nhất định rất ngon, Cung Âu, anh ăn đi, bận bịu cả ngày chắc rất mệt.”
Thời Tiểu Niệm bận rộn gói cho Cung Âu.
Cung Âu nhìn cô, anh sạch sành sanh thức ăn cô đưa tới, anh mới phát hiện cô chưa ăn miếng nào: “Thời Tiểu Niệm, sao em không ăn?”
“Em chưa đói bụng, cho anh ăn no trước rồi nói.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, khẽ mỉm cười, trong mắt như có ánh sao.
Cung Âu nhìn nụ cười trên mặt cô, ngực mạnh mẽ chấn động: “Tại sao em tốt với anh như vậy?”
Trước đây cô đều mặt lạnh với anh.
“Anh là chồng tương lai của em, em không tốt với anh thì tốt với ai?” Thời Tiểu Niệm gói rau và thịt đưa cho anh: “Ăn đi, hôm nay cho phép anh ăn nhiều.”
Cô nghiêm ngặt khống chế lượng ăn của anh.
Cung Âu nhận lấy bỏ vào miệng, con mắt liếc cô một chút, chỉ thấy cô đang hết sức chuyên chú nướng thịt, nướng xong còn tỉ mỉ kiểm tra một lần, lại đưa cho anh.
Từ lúc mới bắt đầu chống cự anh, bây giờ cô lại chăm sóc anh.
Cô chăm sóc anh như đang chăm sóc một đứa bé, tỉ mỉ chu đáo.
Còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, cô sẽ trở nên không thể rời bỏ anh, đến lúc đó anh làm cái gì đều muộn rồi.
Cung Âu bỏ miếng thịt cuối cùng vào miệng, sắc mặt âm hối, hai mắt đen kịt nhìn Thời Tiểu Niệm, tiếng nói trầm thấp không chút tình cảm: “Thời Tiểu Niệm, chúng ta chia tay đi.”
Lúc anh nói lời này, Thời Tiểu Niệm đang kiểm tra một con sò.
Nghe vậy, động tác Thời Tiểu Niệm cứng ngắc, sau đó ngước mắt nhìn Cung Âu, mặt trắng bệch, so với tường còn trắng hơn: “Anh nói gì?”
Cô không có nghe lầm.
“Thời Tiểu Niệm, chúng ta chia tay đi.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ ra khỏi miệng.
Phong Đức và vệ sĩ đứng phía sau nghe vậy đều khiếp sợ trợn to mắt.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không phản ứng kịp, chính gương mặt anh tuấn này cầu hôn cô cách đây không lâu.
Bây giờ mới mấy ngày.
Muốn chia tay?
Cô cố gắng hồi tưởng trạng thái hai người mấy ngày nay, ngoại trừ không đặc biệt dính nhau, không có gì không đúng, cô làm sai gì mà phải chia tay? Cô làm gì không được tốt sao?
“Tại sao?”
Rất lâu, Thời Tiểu Niệm mới hỏi ra câu này, gian nan lên tiếng, từng chữ giống như dao găm đang cắt cổ họng của mình.
“Bởi vì” Cung Âu nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô, âm thanh khe khẽ, tầm mắt rơi vào con sò trong mâm, sau đó trịnh trọng nói: “Bởi vì em nướng con sò, anh ghét con sò nhất.”
“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt.