Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...” Cung Âu im lặng.
“Em không mong chờ rằng anh sẽ dịu dàng hơn, nhưng ít nhất anh có thể bình thường hơn một chút có được không? Có phải anh hối hận vì đã cầu hôn một người bình thường như em rồi? Hối hận cũng vô dụng, cầu hôn rồi tức là cầu hôn rồi, em đồng ý cũng tức là đồng ý rồi. Anh lo ăn thịt của anh đi, đừng nói nhảm nữa.”
“...”
Cung Âu nhìn cô không nói lời nào, môi mỏng mím chặc lại.
“Ăn thịt của anh đi, không cho anh trút giận lên em nữa. Anh là một người đàn ông, tự biết cách giải sầu cho mình đi, nghe chưa? Ăn thịt đi!”
Thời Tiểu Niệm tức giận nói nhanh, trừng mắt nhìn Cung Âu, đôi mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, có vẻ như muốn cãi nhau với anh vậy.
Cung Âu nhìn cô, khí thế bị giảm xuống, nhẹ nói một chữ: “Ừ.”
Ăn là được rồi, đang bình thường nổi giận gì chứ.
Nói xong, anh nghe lời cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Sau đó, trên bàn cơm rất yên tĩnh.
“...”
Phong Đức và bọn bảo vệ đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh này không khỏi há to mồm, tất cả đều có biểu cảm như như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Thời tiểu thư oai phong quá đi!
“...”
Cung Âu không nói lời nào nữa, lặng lẽ ăn thịt, hơn nữa ngày anh mới phản ứng được.
Chết tiệt!
Cô hung dữ cái gì chứ? Lại còn dám hung dữ với anh?
Vừa ra nhà hàng “Hàn” , Cung Âu lại bắt đầu quay về trọng điểm chuyện chia tay, khiến cho tâm trạng của Thời Tiểu Niệm rất tệ.
Hai người cũng không đi hẹn hò nữa mà trực tiếp trở về lâu đài Đế Quốc, sau đó trên đường trở về lâu đài, Thời Tiểu Niệm gọi một chiếc xe, thực sự chịu không nổi Cung Âu, một mình đi trên đường.
Cô thừa nhận, hai ngày này cô bị thái độ không giải thích được của Cung Âu làm cho không vui.
Đi được vài bước, Cung Âu từ phía sau đuổi theo, nắm chặc lấy tay cô, xoay người cô lại, con ngươi đen nhánh trừng cô: “Thời Tiểu Niệm, anh đang nói chuyện với em!”
“Muốn nói cái gì?” Thời Tiểu Niệm hiện giờ quả thật không có gì để nói với anh: “Là do lúc đi đường em bước chân trái trước khiến anh không hài lòng hai do tóc em không đẹp khiến anh không hài lòng?”
Trên đoạn đường dài, hai người đứng ở ven đường, đèn đường chiếu lên người của hai người.
Cánh tay Thời Tiểu Niệm bị anh siết thật chặc, cô không sợ hãi nhìn lại anh.
Cung Âu trừng mắt cô, cuối cùng nói ra bốn chữ: “Đều không hài lòng.”
“...”
Thời Tiểu Niệm thật sự phục anh luôn.
Thật không nghĩ tới cô đã nói tới như vậy mà anh còn tiếp lời được. Trên thế giới liệu có mấy người nói chia tay mà nói đến như bọn họ chứ?
“Anh muốn chia tay!”
Cung Âu tiếp tục nói.
“Cung Âu, có phải đây là lần đầu tiên anh nói chia tay với người khác không?” Thời Tiểu Niệm hỏi, sau đó lại cười tự giễu: “À, không phải, trước đây anh quen nhiều người phụ nữ như vậy, sao lại gọi là lần đầu tiên được, nhưng trước đây có lẽ nên dùng từ đuổi thì đúng hơn, có phải bây giờ em nên cảm thấy vinh hạnh không?”
“...”
Cung Âu trừng cô.
“Vậy hay là anh cũng đuổi em đi đi, dù gì em cũng không thể làm gì anh.” Thời Tiểu Niệm nói.
Anh thật sự muốn đuổi cô đi, cô còn thể làm gì đây.
“Anh muốn chia tay trong hòa bình.” Lý do của Cung Âu rất nhiều.
“...”
Thời Tiểu Niệm quả thực cam bái hạ phong, cô xác định anh không sao cả, chỉ là trúng gió rồi. Muốn chia tay còn ai quan tâm là chia tay trong hòa bình hay không hòa bình chứ.
Thời Tiểu Niệm rút tay của mình ra khỏi tay anh, xoay người rời đi: “Em mệt rồi, em phải về ngủ.”
Cô hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
“Thời Tiểu Niệm, em coi anh như không tồn tại sao? Em có thể nghiêm túc một chút được không?”
Cung Âu lần thứ hai nắm lấy cổ tay của cô.
Cũng đã nói chia tay rồi, ai lại quan tâm là có quan tâm hay không chứ?
Thời Tiểu Niệm tức giận quay đầu nhìn về phía anh: “Cung Âu anh bao nhiêu tuổi rồi? 3 tuổi hay 13 tuổi? Anh bị động kinh hả? Không thể bình thường một chút được sao?”
Chia tay gì chứ?
Cô thật sự không hiểu nổi.
Ban đầu là anh bất chấp tất cả theo đuổi cô, lamd ra bộ dạng không có cô thì không sống nổi, giờ lại muốn chia tay.
“Anh không có động kinh.” Cung Âu trầm giọng nói.
“Vậy tại sao anh muốn chia tay?” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi, nhìn thẳng anh.
Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt anh, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của anh, anh nhìn cô: “Anh nói lý dó cả một buổi tối, em cứ tùy tiện đồng ý là được rồi.”
“Còn bảo em tùy tiện đồng ý?” Thời Tiểu Niệm cảm thấy rất bất lực: “Cung Âu anh đừng quậy nữa được không, em biết gần đây áp lực anh phải chịu rất lớn, nhưng bây giờ em đang có thai, tâm tình em cũng không tốt chút nào, anh có thể đừng quậy em nữa được không?”
Lại còn quậy đến nỗi chia tay không lý do.
“Anh...”
Cung Âu còn muốn nói nữa, Thời Tiểu Niệm nhón chân lên hôn lên môi của anh, không có một tia do dự.
Cảm xúc vừa ấm áp vừa mềm mại chạm xuống, Cung Âu khựng lại, theo thói quen ôm lấy hông của cô, đảo khách thành chủ hôn cô, hôn càng sâu.
Tựa như dã thú để hôn cô.