Thời Tiểu Niệm ôm lấy cổ của anh, tùy ý để Cung Âu hôn, chấp nhận nụ hôn của anh, sự nhiệt tình của anh không thể nào che giấu được.
Cô trầm luân vào nụ hôn của anh, nhón chân lên.
Ánh đèn chiếu suống nền đất.
Rất lâu sau, Cung Âu mới buông cô ra, cả người lùi ra sau, dựa vào đèn đường, nhìn chằm chằm cô,bóng hinhf cô hiện lên trên mắt của anh, rất rõ ràng.
“Cung Âu, anh không muốn chia tay với em.”
Thời Tiểu Niệm nhìn chăm chú anh, nghiêm túc nói, cô có thể nhìn ra được điều ày từ nụ hôn của anh.
Cung Âu nhìn cô, hình ảnh thanh thuần của cô hiện lên trong mắt hắn, làm trái tim anh lệch một nhịp, tựa như bị vật gì đó chạm vào.
Anh quay mặt đi, không nhìn cô, môi mỏng mấp máy, tiếng được tiếng không: “Anh muốn chia tay, Thời Tiểu Niệm.”
Vẫn muốn chia tay?
Anh không mệt sao? Một bên nói muốn chia tay, một bên lại hôn cô nhập tâm như vậy.
“Được rồi được rồi, chúng ta về đi ngủ thôi.”
Thời Tiểu Niệm nói, kéo tay Cung Âuđi về phía trước, ánh mắt mang vẻ suy tư.
Không được, cô nhất định phải tìm bác sĩ tâm lý khác cho Cung Âu, trước đây Cung Âu có gặp phải áp lực như thế nào cũng sẽ không quậy thành như thế, nhất định là Mona có vấn đề.
Lĩnh vực tâm lý này quả thực rất khó đề phòng.
Cung Âu bất đắc dĩ bị cô lôi kéo về.
Quậy cả một đêm, Thời Tiểu Niệm quả thật rất mệt, cô đi vào phòng tắm, thay áo ngủ mới, hai tay xoa mái tóc dài.
Vừa ra tới, chỉ thấy Cung Âu đứng ở bên giường gấp chăn, gấp xong lại còn để gối lên, ôm ra ngoài.
“Anh làm gì đó?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Anh sang phòng bên cạnh ngủ.” Cung Âu đứng ở đó, nhìn chằm chằm cô.
“Vì sao?”
Thời Tiểu Niệm đứng yên ở chỗ đó, cầm kahnư trên tay rơi xuống, lòng cũng từng chút trầm xuống.
Nếu như trước đó cô còn có thể coi như tâm tình Cung Âu không ổn muốn quậy, thì hiện tại cô đã không thấy như thế nữa.
Cung Âu thật sự muốn chia tay với cô.
“Nguyên nhân em cũng biết rồi đó.” Cung Âu nói, ôm chăn và gối đi: “Anh đã kêu Phong Đức chuẩn bị một bộ chăn gối khác cho em rồi.”
“Vậy sao anh không lấy bộ khác đi?”
“Bộ mới không có mùi hương của em.” Cung Âu nói, sau đó mới nhận ra mình quá lời, nhíu mi.
“Cung Âu, anh không cảm thấy mình mâu thuẫn lắm sao?”
“Không cảm thấy!”
Cung Âu trả lời thẳng, ôm chăn đi nhanh ra ngoài.
“...”
Phải là chăn gối có mùi hương của cô mới ngủ được, vậy mà còn muốn ngủ riêng, muốn chia tay nữa chứ.
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Thời Tiểu Niệm bị anh làm đến không hiểu gì cả, rõ ràng là anh yêu cô, không phải sao? Vậy sao còn muốn quậy như vậy nữa?
Càng ngày cô càng không hiểu, anh rốt cuộc là bị gì vậy.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, sau đó đi cái khăn khác lau tóc, khoát một chiếc áo khoát rồi đi ra ngoài, cô đi thang máy xuống dưới lầu, gõ cửa phòng Mona.
“Tới liền đây!”
Giọng của Mona truyền đến.
Mona mở cửa ra, thấy người tới là Thời Tiểu Niệm thì sửng sốt một chút, sau đó cười với cô: “Hóa ra là Tiểu Niệm, sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Rốt cuộc cô đã làm gì Cung Âu mà bây giờ anh ấy trở nên kỳ lạ như vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Trước khi Mona xuất hiện, cô và Cung Âu vẫn rất hạnh phúc.
Mona mặc một bộ váy ngủ rất đẹp, quyến rũ tựa cửa, đôi mắt màu xanh long lanh nhìn cô: “Cô đừng vu oan cho tôi, ngày nào tôi cũng đều báo cáo bệnh tình của Cung Âu lại hết, bảo đảm phương pháp rất an toàn và hữu hiệu nhé!Viện nghiên cứu PPD và Cung gia bất kỳ lúc nào cũng có thể kiểm tra hết.”
Muốn làm bậy cũng không thể.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ta: “Được thôi, vậy bây giờ tôi đuổi việc cô.”
Nói, Thời Tiểu Niệm xoay người bước đi.
“Cung Âu không đồng ý đuổi việc tôi đâu! Cô chỉ là bạn gái của anh ấy, không phải vợ anh ấy, cô muốn hưởng quyền lợi của một người vợ thì quá sớm rồi đó.” Mona dựa cửa, khinh miệt cười, sau đó lại nói: “Nhưng mà, tôi có thể giải đáp nghi ngờ của cô cho cô.”
“...”
Thời Tiểu Niệm dừng bước, không quay đầu lại.