Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cô bớt đứng trước mặt tôi mà nói lời đe dọa đi!”
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên đó nói, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía Mona, cô xoay người đi khỏi.
Mona đứng ở cửa, nhìn về bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, môi gợn thành một đường cong kiêu ngạo, trong ánh mắt đầy tự tin.
Có những người không cần cô phải hao tổn tâm trí để đi giải tán.
Vì chướng ngại hiếm thấy đặt trước mặt anh chính là Thượng đế đặc biệt ban cho.
Một mình Thời Tiểu Niệm bước về phòng, trên giường quả nhiên đã đặt chăn và gối mới.
Cô chầm chậm đi qua, đưa tay nhấc chăn lên, cô cảm thấy mỗi chữ của Mona đều là đang nói hươu nói vượn, nhưng cô lại không thể phản bác.
“Tiểu Niệm, thừa nhận đi, cô chỉ là một sủng vật khi Cung Âu mắc bệnh mà thôi, bây giờ bệnh của Cung Âu đang dần dần hồi phục, anh ấy cần một người thật sự có thể giao du, mà không phải cô!”
Sủng vật?
Cô rõ ràng là một con người có máu có thịt, phải thừa nhận thế nào mình chỉ là sủng vật.
Cô không phải, cô cũng không thể chấp nhận câu chuyện buồn cười này.
Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa bụng của mình, bé cưng của cô và Cung Âu đang lớn dần lên, nhưng Cung Âu đã chịu không nổi cô nữa!
Cô không tin!
Cô tuyệt đối không tin.
Thời Tiểu Niệm xoay người chạy ra khỏi phòng, đi đến căn phòng cách vách, dùng sức gõ cửa, dường như biết là cô, giọng nói lạnh lùng của Cung Âu từ bên trong truyền ra: “Anh ngủ rồi, đừng tìm anh!”
“...”
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà gõ cửa, từng cái từng cái.
Nhưng Cung Âu vẫn không mở cửa, dường như rất kiên quyết muốn cùng cô cách xa một con đường mới hài lòng.
Chẳng lẽ Cung Âu không mắc bệnh thì thật sự sẽ không yêu cô nữa chứ!
Vậy cô đi đến ngày hôm nay là vì cái gì?
Anh đồng ý cho cô một gia đình ư?
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ thế nào cũng không cam tâm, cô đứng dựa vào cửa, cô gắng làm đủ mọi thứ trước khi Cung Âu đáp trả lại.
Khi cô lang thang, khi cô cô đơn không ai giúp, Cung Âu là người đến đầu tiên.
Khi nhà họ Thời bôi nhọ cô, anh ôm cô chạy ra từ bãi đỗ xe.
Khi cô có chướng ngại tâm lý, chuyện gì anh cũng không làm, chỉ ngày ngày ở bên cạnh cô, ngày ngày bên cạnh.
Anh vì cô đã làm rất nhiều chuyện.
Anh không thể cứ như vậy mà không cần cô nữa, không thể được, cô cũng không cho phép, cô còn muốn họ có một gia đình, cô muốn có một gia đình, anh đồng ý cho cô một gia đình, không thể cứ nhứ vậy mà mất đi!
Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa, hai tay nắm chặt, chiếc nhẫn trên ngón áp út đột nhiên mất đi ánh sáng.
Bên trong cánh cửa.
Cung Âu nằm trên giường, cả người vẫn đang mặc áo sơ mi và quần dài, hai chân thon dài, trên gương mặt anh tuấn cũng không có biểu cảm gì, mở hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ánh mắt của anh không có một chút ánh sáng, u ám vô hồn.
Tiếng gõ cửa vang lên đứt quãng, thái độ hoàn toàn không chịu buông xuôi.
Thời Tiểu Niệm, rời khỏi anh đi!
Anh không phải bị động kinh.
Là anh, không thể giữ em bên cạnh anh nữa rồi!
Cung Âu không thoải mái khi nghe thấy tiếng gõ cửa kia, anh nằm trên giường, nửa thân trên và chân bật dậy cùng lúc, làm động tác tập thể dục, nhưng vẫn vì tiếng gõ cửa mà sốt ruột.
Bỗng, điện thoại vang lên.
Cung Âu từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại, trên điện thoại là do Mona gọi đến.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt của Cung Âu hiện lên một tia hung ác, vài giây sau, anh nhận điện thoại.
“Ngài Cung, vừa rồi Thời Tiểu Niệm đến tìm tôi, tôi cảm thấy thật kỳ lạ, với thủ đoạn của ngài Cung, muốn đoạn tuyệt với Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm hẳn đã sớm không còn ở lâu đài Đế Quốc chứ!” Mona nói, lời nói thông minh mà vô cùng mềm mỏng.
“Đến phiên người phụ nữ như cô đến dạy bảo tôi, tôi còn nghĩ cô muốn đe dọa tôi!”
Cung Âu u ám, mở miệng hỏi.
“Dĩ nhiên tôi cũng không đủ tư cách mà uy hiếp ngài Cung!” Mona cười thành tiếng: “Tôi chỉ nhắc nhở ngài Cung, có những việc kéo dài càng lâu, càng là đêm dài lắm mộng, nếu cần, tôi không ngại giúp ngài Cung, tôi biết làm thế nào mới có thể đuổi một người phụ nữ đi dứt khoát.”
“...”
Mona tiếp tục nói: “Không muốn để cho cô ấy biết sự thật, nói với cô ấy anh khỏi bệnh rồi, không yêu cô nữa, nhìn không vừa mắt cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tin!”
“Cô cút đi cho tôi!”
Từ trong cổ họng Cung Âu gầm ra thành tiếng, đem điện thoại trong tay đập thẳng xuống sàn, lời của Mona khiến cho lửa giận của anh không thể tiết ra, nóng không chịu nổi.
Anh từ trên giường nhảy xuống, nâng một chân đạp về chiếc giường, trút hết lửa giận kiềm nén của mình.
Đáng chết!
Cung Âu đứng ở đó, ánh mắt u ám trừng về phía trước, tay bấu chặt bên người, hận không thể bẻ gãy các ngón tay.
Anh bực dọc mà cầm lấy chiếc bình đập mạnh xuống sàn, đạp chiếc ghế sang một bên.
Cung Âu ở trong phòng tức giận mà đập loạn, đến khi đập thành một đống hỗn độn, tâm tình của anh mới tốt hơn một chút.
“Cung Âu anh không sao chứ, anh mở cửa ra!”
Giọng của Thời Tiểu Niệm truyền từ bên ngoài vào, lộ ra sự lo lắng.
“...”
Cung Âu trừng mắt về cánh cửa đang đóng chặt.
Tình cảm của cô đối với anh cách sâu đậm còn rất xa, là bị áp bức mới tuân theo sự chi phối và điều khiển của anh, vì sao bây giờ anh muốn chia tay cô, cô lại không bằng lòng.
“Cung Âu, anh mở cửa!”
Thời Tiểu Niệm đang ở bên ngoài gõ cửa, rất cố chấp.