Trong phòng, một mớ hỗn độn bị đập trên sàn, một mình Cung Âu ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, hai chân giơ lên, tay ôm gối.
Anh cứ ngồi như vậy, nghe tiếng gõ cửa, vô cùng khó chịu.
Còn gõ cái gì mà gõ!
Cung Âu ngồi trên giường, cúi đầu xuống, gương mặt anh tuấn vùi vào trong gối, anh ghét nhất là thứ âm thanh cứ lặp đi lặp lại, nhưng tiếng gõ cửa của Thời Tiểu Niệm không làm cho anh nóng nảy, chỉ làm cho anh không thoải mái.
Cả người đều không thoải mái, xen lẫn đau đớn.
Giống như bị kim đâm vào da, đau khắp nơi.
Rất lâu, tiếng gõ cửa mới dừng lại.
Dừng rồi, lòng của Cung Âu lại trống rỗng, ngay cả đầu óc cũng trống rỗng, cô đi rồi.
Cô ấy cứ như vậy mà đi rồi!
Cả người anh khó chịu, cũng không vì thế mà tốt hơn chút nào.
Cung Âu dùng sức vùi mặt của mình vào trong gối, ngay cả hô hấp cũng không thuận mới thoải mái.
Rất lâu sau đó, trong căn phòng yên tĩnh không còn một tiếng động.
Cung Âu ngồi ở đó, từ từ đặt chiếc gối trong tay xuống, ngồi trong một góc giường nhìn về cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Đã ngủ rồi sao?
Vậy anh đi xem thử.
Cung Âu bước từ trên giường xuống, mang giày đạp lên đống bừa bãi, đi đến cửa, đưa tay kéo cửa bước ra ngoài, đi được hai bước, bước chân của anh chợt dừng lại.
Cung Âu cúi mắt, kinh ngạc mà nhìn sang.
Chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang ngồi trước cửa phòng anh, dựa vào bên tường, cũng không ngồi trên thảm, mà ngồi trên một tấm đệm dày, cả người quấn một tấm chăn mà dựa vào tường ngủ.
Đây là cô chuẩn bị qua đêm trước cửa phòng anh sao, ngay cả chăn cũng chuẩn bị rồi!
Cung Âu ngồi xổm xuống cạnh Thời Tiểu Niệm.
Cô dựa sát vào tường, mái tóc mềm xõa xuống, che phủ gương mặt cô, làm cho gương mặt bị che của cô càng thêm nhỏ, mềm mại, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài rũ xuống, môi mím chặt, màu hồng nhạt làm cho người khác rất muốn hôn.
Cung Âu quỳ trước mặt cô, đưa tay muốn chạm vào môi cô.
Còn chưa chạm đến, Thời Tiểu Niệm đột nhiên há miệng, lẩm bẩm một câu: “Đừng không cần em, Cung Âu, đừng không cần em!”
Đừng không cần em!
“...”
Cung Âu nhìn cô, lồng ngực như bị một con dao nhọn đâm vào, đâm vô cùng ác, đau đến không muốn sống.
Thời Tiểu Niệm đã thật sự yêu anh!
Tình cảm của cô đối với anh không giống như trong tưởng tượng của anh.
Đây là tình cảm mà anh vẫn luôn tha thiết muốn có, nhưng bây giờ, tình cảm sâu đậm của Thời Tiểu Niệm đối với anh cũng không phải là chuyện tốt gì, hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
Cung Âu đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cô, đưa tay ôm cô, ôm lấy cô bao gồm cả chiếc chăn, Thời Tiểu Niệm đột nhiên giật mình tỉnh lại, mơ mơ màng màng mà mở mắt, nhìn thấy gương mặt của anh, trên gương mặt của cô lộ ra sự mừng rỡ: “Cung Âu, cuối cùng anh cũng ra rồi!”
Cung Âu nhìn chằm chằm vào gương mặt mới thức của cô, trong lòng lại bị đâm một dao.
Anh quay mặt sang, trong phút chốc liền trừng mắt nhìn về phía cô: “Em ngồi ở đây ồn ào làm gì, anh đã ngủ rồi!”
“Cửa của anh cũng đóng chặt, em ồn ào thế nào?”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên tấm đệm, cả người bị chiếc chăn bao phủ, chiếc chăn được vòng tay của Cung Âu bao quanh.
“Em kêu gào!”
“Em không có gào!” Thời Tiểu Niệm nói, nếu cô kêu gào, anh đã sớm ghét bỏ cô rồi sao, còn ghét bỏ cô mà cách một cánh cửa để cho cô chờ đến bây giờ.
“Hôm nay em đã kêu gào!” Cung Âu lườm cô, hai tay cũng không buông, giọng rất tệ: “Cho nên anh muốn chia tay em!”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó mà cười khổ: “Cho nên bây giờ cái gì cũng đều có thể trở thành lí do sao?”
Giọng của cô yếu ớt, hết sức yếu ớt.
Cung Âu trừng mắt nhìn lên gương mặt của cô, nghe rất không thoải mái, anh không thể nhìn nổi bộ dạng này của cô.
Anh không nói gì, Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi: “Cung Âu, thật sự từ trong đáy lòng của anh không hề thích em sao, là vì em tầm thường, vì học vấn của em không bì kịp loại quý tộc của các anh, vì bối cảnh của em quá mức bình thường, vì em chỉ có thể xem như là một sủng vật, mà không phải là một người đáng để qua lại.”
“Ai nói với em như vậy?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Mona, cô ta nói cô ta hiểu rõ tình trạng bệnh của anh.” Thời Tiểu Niệm khổ sở nói, cả người cô co rút lại trong chăn mà nhìn Cung Âu: “Thật sự như vậy sao, vậy anh nói cho em biết, con người sẽ thật sự lên giường cùng với sủng vật của mình sao?”
“...”