Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên hiện tại cô nên bày ra dũng khí như lúc đó, không cho anh sắc mặt hòa nhã, nói đi là đi.
“Cho nên hiện tại anh muốn trừng phạt em sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi, “Bởi vì em từng đối với anh như vậy cho nên anh cũng làm như vậy.”
Trừng phạt cô.
Làm sao anh nỡ chứ.
Anh chỉ muốn yên bình chia tay nhưng cô không cần.
“Ừ.”
Cung Âu dừng một chút rồi nói tiếp, đôi mắt đen bóng nhìn cô, học theo cách Mona đóng kịch: “Hiện tại anh đã khỏi bệnh, nghĩ lại trước kia cô đã đối xử với tôi như thế nào, cả người tôi cảm thấy không thoải mái, tôi cũng muốn để cô nếm thử tư vị lúc đó của tôi như thế nào.”
“Được, dù anh có muốn trả thủ em thì hãy chờ đến lúc Bảo Bảo được sinh ra rồi lại nói.” Thời Tiểu Niệm đáp lại.
Trước kia cô đối xử với anh không tốt, cô biết, cô làm cho anh tổn thương rất nhiều, cô hiểu, nhưng trong bụng của cô còn có Bảo Bảo, cô không thể để cho cảm xúc của mình không tốt được.
Cô muốn yên ổn.
“Không thể!” Cung Âu dời tầm mắt, lạnh lùng nói, nhưng phát hiện mình vẫn ôm cô nên lập tức buông tay, từ dưới đất đứng lên.
Anh không thể ở gần cô được.
Vừa lại gần anh sẽ không khống chế được tay mình, anh không khống chế được lực hấp dẫn của cô.
Đối với cô, anh chưa bao giờ có năng lực khống chế.
Thấy anh đứng lên, Thời Tiểu Niệm cho rằng anh muốn rời đi liền vội vàng kéo tay anh, hèn mọn nói: “Được, không cần đến lúc Bảo Bảo ra đời, em sẽ để cho anh trả thù.”
Chỉ cần bọn họ chưa hết cơ hội, chỉ cần bọn họ còn có thể trở thành gia đình.
“…”
Cung Âu hoảng sợ nhìn cô, giống như nhìn một người lạ, gầm nhẹ, “Thời Tiểu Niệm, em nói gì vậy?”
Cô còn có thể nói để anh trả thù sao, cô điên rồi.
Cô vốn không cần phải nhún nhường như vậy.
Không phải cô luôn nói đến tự tôn sao, tự tôn của cô đâu rồi, bị cún ăn rồi sao?
“Em sẽ không chia tay với anh.” Thời tiểu Niệm nắm chặt tay anh, thật lòng nói. “Em để cho anh biết những điều đó đều đã qua, em thật sự rất yêu anh, em thật sự muốn sống cùng anh.”
Cô thật sự không thể tiếp tục che giấu được sự hèn mọn như bùn đất lúc này của cô.
“Thời Tiểu Niệm, em có bị bệnh không vậy, trước kia em luôn tuyệt tình với anh, hiện tại lại tình nguyện để tôi trả thù sao?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, trong mắt không thể che giấu được hơi nước.
Bởi vì cô thật sự rất yêu anh, cô không bị tự kỉ, cô không có bệnh, càng không cần xem anh như tình cảm với sủng vật.
Cho nên hiện tại sao cô có thể tuyệt tình được, cô chỉ muốn bảo vệ đoạn tình cảm này thôi.
Thấy cô như vậy, trong mắt Cung Âu lóe lên sự bối rối rồi nhanh chóng biến mất. “Thời Tiểu Niệm, không cho phép khóc.”
Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn anh, kìm nén nước mắt chực rơi xuống, “Anh sợ em khóc chứng tỏ anh vẫn chưa hoàn toàn ghét bỏ em, chỉ không còn tình cảm nữa mà thôi.”
Anh vẫn còn lo lắng cho cô có phải không?
“…”
Cung Âu không nói gì, giống như đột nhiên bị câm vậy.
“Anh muốn đối phó với em như thế nào cũng được, dù anh không thích em em cũng muốn để anh lần nữa yêu em.” Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt đầy hơi nước nhưng đầy cô chấp.
“…”
Cung Âu cho rằng chia tay đối với Thời Tiểu Niệm là chuyện cực kì dễ dàng, theo anh, cô mãi mãi không cần anh, cho tới giờ đều chỉ có anh cần cô.
Anh không nghĩ tới nói chia tay cô lại biến thành dạng này.
“Muộn lắm rồi, anh ngủ đi.” Thời Tiểu Niệm ngồi trên chiếc nệm êm, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vậy còn em?”
“Em sẽ ngồi ở đây.” Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay dụi dụi mắt.
“Em còn muốn ngồi ngây người ở đây?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
Nghe vậy, đôi mắt Thời Tiểu Niệm sáng rực: “Anh lo lắng cho em, vậy anh cùng em vào phòng ngủ được không?”
Đừng bao giờ tách ra nữa, bọn họ còn chưa kết hôn không phải sao?
Cung Âu gạt tay cô ra, quay đầu không để ý tới ánh mắt chờ đợi của cô: “Không đi.”
“À…” Thời Tiểu Niệm cũng không ép anh, cứ tiếp tục ngồi trên nệm, thản nhiên nói: “Vậy anh đi ngủ đi, em cũng ngủ.”
Cung Âu nghe thấy cô thản nhiên nói vậy liền cảm thấy buồn bực, trừng mắt mắng cô: “Em trở về phòng cho anh.”
Cô còn định nháo đến bao giờ nữa.
“Không phải đã nói trước kia em đối xử với anh độc ác lắm sao, hiện tại đến lúc em bảo vệ anh.” Thời Tiểu Niệm ngồi đó, chiếc chăn quấn chặt người, nghiêm túc nói: “Em muốn để cho anh biết là em yêu anh thật lòng.”
“Nhưng em còn mang thai đấy!”
Ngủ dưới đất mà còn đùa cái gì.
“…”
Anh vẫn còn biết cô đang mang thai, vậy còn ồn ào với cô làm cái gì? Không biết kích thích tinh thần cũng là kích thích sao?
Thời Tiểu Niệm bĩu môi, đưa mắt nhìn anh, không muốn tranh cãi với anh, đành miễn cưỡng cười cười: “Em biết, cho nên em đã lấy chăn và đệm đây rồi, em sẽ không để Bảo Bảo bị tổn thương.”
“Em còn cãi.” Cung Âu không vui nhìn cô, mắng: “Tùy em, em ngủ chết ở chỗ nào cũng không liên quan gì tới anh.”
Đứa bé không có anh cũng chẳng sao, chỉ cần cô không có việc gì là được rồi.
Cung Âu đẩy cửa đi ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại, nhốt một mình cô trong phòng.