Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nhìn cánh cửa đóng sập một tiếng, nụ cười miễn cưỡng thu lại, cô dựa lưng vào vách tường.
Cô nghĩ cô thật sự rất hối hận.
Từ lúc bắt đầu cô không nên để Cung Âu chữa bệnh, lại càng không thể để Mona chữa bệnh cho anh.
Là cô tự chui đầu vào rọ, nhóm lửa đốt người.
“Ầm.”
Đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy Cung Âu đang đứng nơi đó, đôi mắt hung dữ trừng cô như hận không thể trừng ra hai cái động trên mặt cô.
Một giấy sau, Cung Âu liền ôm cô lên, cả người cả chăn đều ôm lấy, đi vào phòng ngủ.
“…”
Thời Tiểu Niệm nằm trong vòng tay anh, lồng ngực chua xót.
Có lẽ hiện tại anh cảm thấy rất mâu thuẫn đúng không, luôn mồm nói chia tay, lại tìm đủ các loại lý do nhưng không thể hoàn hoàn buông tay cô.
Thời Tiểu Niệm bị anh ôm vào phòng ngủ, Cung Âu đặt cô lên giường, trừng mắt mắng cô: “Thời Tiểu Niệm, anh nói cho em biết, nếu em còn dám nhắc đến chuyện cùng nhau đi ngủ thì tôi sẽ trực tiếp đuổi em ra ngoài, không chia tay hòa bình với em, enh sẽ đuổi em ra ngoài.”
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn anh: “Vì sao anh muốn chia tay trong hòa bình?”
“Em quản được anh sao?” Cung Âu hung hăng lườm cô, xoay người rời đi.
Chia tay hòa bình, như vậy sau này anh mới có cớ kiếm cô, không hòa bình thì cả đời sẽ không còn qua lại với nhau nữa.
Nhưng hiện tại xem ra là không được rồi.
“…”
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường nhìn bóng lưng của anh, cô không cố chấp khi anh ngủ bên ngoài, chỉ xoay người nhìn vị trí trống không bên cạnh.
Vốn chỗ này nên là chỗ của Cung Âu.
Mà lúc này không biết khi nào anh mới về.
Hôm sau, Thời Tiểu Niệm ngồi trong phòng khách xem TV, trên TV đang phát bộ phim phóng sự về hoang tưởng mà Phong quản gia tìm cho cô.
Cô ngồi một chỗ xem.
Trong phim đang nói đến một bé trai tóc vàng tên là Tang Nạp đang tiến hành trị liệu, bé có một món đồ chơi yêu thích, chưa bao giờ rời khỏi người, đi đâu cũng ôm lấy.
Món đồ chơi đó bằng nhung đó như chính sủng vật yêu thích của bé.
Bác sĩ nói bé vứt bỏ món đồ chơi đó mới có thể chân chính chữa khỏi chứng tự kỉ.
Đứa bé tên Tang Nạp đó cực kì xoắn xuýt, bé không nỡ vứt bỏ nhưng lại phải vứt bỏ, bé biết con thỏ có lông đó bị bẩn nên vứt đi nhưng lại không muốn.
Lưỡng lự, Tang Nạp đã bỏ đi rất nhiều lần.
Đó chính là con thỏ nhỏ lông xám, có lỗ tai dài, hai chiếc răng cửa cũng thật dài, thật đáng yêu.
Phim chiếu được một nửa rốt cuộc cũng vứt đi mà tìm đến một bạn nhỏ cùng tuổi bắt đầu chơi đùa, cả người cũng hòa đồng hơn, tươi cười nhiều hơn.
Mẹ của Tang Nạp tiếp nhận phỏng vấn, đôi mắt nâu nén nước mắt: “Tôi cực kì cao hứng, Tang Nạp vứt bỏ con thỏ đó, bác sĩ nói đó là một tiến bộ rất lớn, bởi vì nó sẽ không cần phải gửi gắm tình cảm của mình lên một món đồ chơi, nó bắt đầu biết trao đổi cùng chúng ta, sẽ giống như người bình thường. Cảm tạ Thượng Đế, đã trả lại đứa con chân chính cho tôi.”
Đứa con trai thật sự.
Bộ phim này chiếu cảnh Tang Nạp có thể chơi đùa cùng mọi người, bé biết ôm bạn bè, biết cười, sẽ không mắng mẹ mình nữa.
Đột nhiên màn hình hiện lên hình ảnh con thỏ lông xám đó.
Cuối cùng con thỏ bị vứt vào thùng rác, bẩn thỉu dơ dáy, hai cái răng dài lộ ra dưới ánh mặt trời.
“…”
Thời Tiểu Niệm xem, trong phim mọi người đều vui vẻ, chỉ có con thỏ đó lẻ loi nằm trong thùng rác.
Chỉ có vứt bỏ đồ vật yêu thích thì mới có thể gần đến với cuộc sống bình thường.
Vậy có thử hỏi qua tình cảm của con thỏ lúc Tang Nạp cần nó hay không, nó làm bạn với bé vô điều kiện, Tang Nạp không cần nó nữa, nó chỉ có thể nằm trong thùng rác.
Nếu con thỏ đó có miệng nói thì nó sẽ nói gì?
Có lẽ có thể trao đổi điều đó với cô, bởi vì cô là một minh chứng cho thứ tình cảm đó của Cung Âu, mà hiện tại rốt cuộc cô cũng hiểu được.
Làm sủng vật là điều bi ai nhất của những người không biết mình bị xem là sủng vật.
“Thời tiểu thư, thiếu gia đã xuống.”
Phong Đức đi tới, báo cáo với cô.
Thời Tiểu Niệm xoa xoa đôi mắt chua xót, đưa tay cầm điều khiển tắt TV, sau đó đi vào phòng bếp: “Phong quản gia, phiền ông lấy bữa sáng giúp tôi.”
“Được, Thời tiểu thư.”