Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mona nâng cằm nói, âm thanh tràn đầy kiêu ngạo.¬
Nghe vậy, Cung Âu ngẩng đầu liếc nhìn Thời Tiểu Niệm đang ngây người đứng tại chỗ, ánh anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không lại gần ôm lấy cô và tiếp tục bữa sáng của mình.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, hoàn toàn không thể thích ứng thái độ hờ hững đó.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng im, mơ hồ nhớ lại kí ức như những thước phim quay chậm, cậu bé tóc vàng Tang Nạp mặc dù bị bệnh nhưng vẫn rạng rỡ chơi cùng đám trẻ con cùng lứa.
Mà cô, chính là đứa trẻ bị bỏ rơi trong thùng rác, núp trong góc tường nhìn bọn họ.
“Thiếu gia, bữa sáng đã mang lên.”
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng mâm thức ăn, vừa vào đã thấy Cung Âu đang ăn dở điểm tâm, nhất thời ngẩn người, lời nói kẹt lại trong cổ họng.
Lời của Phong Đức làm cho Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mona: “Không phải tôi đã đuổi việc, sa thải cô sao, tại sao cô vẫn còn ở đây?”
“Đuổi việc, sa thải?” Mona ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ tao nhã như chủ nhân ngôi nhà: “Thời Tiểu Niệm, thuê tôi là Cung tiên sinh, anh ấy không đuổi việc, sa thải tôi, tôi đi như thế nào.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu: “Cung Âu, chuyện của chúng ta, chúng ta giải quyết với nhau, anh mau sa thải cô ta đi.”
Mona làm như không nghe thấy lời Thời Tiểu Niệm, sau đó giúp Cung Âu ngồi ngay ngắn.
Thời Tiểu Niệm rất hối hận, hối hận lúc đó cô không cứng rắn hơn…
Cung Âu bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nuốt thức ăn trong miệng xuống, lạnh nhạt nói: “Cô ấy làm rất tốt, tôi không muốn sa thải cô ấy.”
“Anh đang bảo vệ cô ta?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn về phía Cung Âu, rất bất ngờ.
Cô cho rằng, vấn đề xử lý Mona, anh sẽ nghe theo lời cô.
“Người là do tôi thuê về, có cần hay không, đuổi hay không đuổi là tôi định đoạt, không phải em.” Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, thả dao nĩa xuống: “Bữa ăn này thật nhạt nhẽo.”
Nói xong, Cung Âu đứng dậy đi ra ngoài.
“…”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm hoàn toàn trắng bệch.
Mỗi món ăn do cô làm anh luôn trân trọng ăn hết, nhưng bây giờ, anh chán ghét cô, những món ăn này không còn làm anh hứng thú nữa.
Cung Âu đi ra ngoài.
Phong Đức theo sát Cung Âu.
Mona từ bàn ăn đứng lên, phong thái thành thục mà quyến rũ, thong thả đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, đôi mắt xanh lam nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, tôi nói rồi, tôi muốn cô mở mắt nhìn, tôi đoạt lấy Cung Âu từ tay cô như thế nào.”
“Cô lợi dụng là bác sĩ tâm lý làm ra chuyện đáng khinh như vậy không cảm thấy mất mặt hay sao?”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, đôi mắt hung dữ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ Tây Phương của Mona.
“Cô có thể học làm bác sĩ tâm lý, rồi cạnh tranh với tôi.” Mona khinh bỉ cười: “Không phải học tâm lý là có thể điều khiển cảm tình một người , đó là do bản thân Cung Âu chán ghét cô.”
“…”
“Anh ta thích ai thì nhìn thuận mắt người đó, cảm giác ấy xuất phát từ trái tim Cung Âu, tôi đâu thể can thiệp.” Mona nói, cười chế giễu.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng hình, muốn phản bác nhưng lời nói nghẹn lại trong cuống họng.
Mona nhìn sắc mặt tái nhợt Thời Tiểu Niệm liền cảm thấy vui sướng, khinh bỉ nhìn cô một cái rồi bước ra ngoài.
Anh ta thích ai thì nhìn thuận mắt người đó, cảm giác ấy xuất phát từ trái tim Cung Âu, tôi đâu thể can thiệp.
A.
Nói như vậy, Thời Tiểu Niệm chưa từng chiếm vị trí quan trọng trong lòng Cung Âu, bây giờ anh ta phát bệnh nên nhanh chóng quên cô.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, kiên trì không khóc, vội vàng nhấc chân xuống phòng bếp cầm miếng bánh mì rồi vội vã rời đi.
Bên cạnh đài phun nước chuẩn bị sẵn xe.
Tài xế mở cửa xe, Mona như thường lệ ngồi bên tài xế, Cung Âu đang chuẩn bị ngồi vào xe, Thời Tiểu Niệm bước nhanh đến, mở cửa xe rồi tự nhiên ngồi vào, miệng cắn miếng bánh mì.
“Em làm gì vậy?”
Cung Âu trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm.
“Em đi đến công ty với anh.”
Thời Tiểu Niệm cắn bánh mì nhưng cảm thấy nhạt nhẽo, tâm tình cô rất hoảng loạn, cô phải cố gắng trấn tỉnh, cô không cam tâm tình cảm của cô và anh cứ thế phải bỏ xuống.
“Tôi không muốn đi cùng em, em xuống xe ngay.” Cung Âu trừng mắt nói, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Em muốn đến công ty.”
“Đây là xe tôi”