“Anh muốn đuổi một phụ nữ có thai xuống xe sao?” Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn anh, tức giận trào dâng trong lồng ngực
Cung Âu hoàn toàn nổi giận: “Em cho rằng tôi không dám làm vậy?”
Ngoài dự liệu của anh, Thời Tiểu Niệm không bỏ đi mà vẫn có dây dưa cùng với anh.
Cô không giống như lúc trước mà thay đổi hoàn toàn.
“Anh dám đẩy em xuống xe, em liền chết ngay một xác hai mạng cho anh xem”
Thời Tiểu Niệm la to, sau đó dùng sức cắn một cái bánh mì, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng.
Cô phải giành lại người đàn ông của mình.
Con của cô và anh không thể đói khổ vất vưởng sau này.
“Em…”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, thấy cô không phản ứng, xoay người nhìn ngoài cửa xe, lạnh giọng quát: “Lái xe.”
“Dạ, Cung tiên sinh.”
Tài xế khởi động xe , xe chuyển bánh, tiến về phía trước.
Cung Âu hạ cửa xe xuống, khuỷu tay chống cửa sổ xe, khuôn mặt anh tuấn giận dữ, đôi mắt trừng trừng nhìn cảnh sắc bên ngoài
“…”
Mona ngồi cạnh tài xế, nhìn hai người bọn họ qua gương xe, đôi mắt màu xanh lam chứa đựng phiền muộn.
Không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm lại kiên cường như vậy.
Cung Âu chắc sẽ không động lòng.
Cho dù động lòng thì sao chứ, anh ta có nhiều khúc mắt giấu diếm như vậy, Mona cô không cần ra tay, cô chỉ cần yên lặng chờ đợi kết quả của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm theo sát Cung Âu, là trước đây Cung Âu cưỡng chế mang cô theo bên người, hiện tại không cần cưỡng chế, cô cũng theo.
Cung Âu rất bất mãn với hành động này của cô.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại tình cảnh hai người lúc trước và bây giờ khác biệt nhau quá.
Cô làm tất cả là mong muốn Cung Âu mau chóng hết bệnh, trở lại những ngày tháng vui vẻ trước kia.
Thời Tiểu Niệm bám sát Cung Âu làm anh không biết giải quyết thế nào, đau cả đầu.
Ở N.E đi ra, Thời Tiểu Niệm nhanh chóng theo Cung Âu lên xe, Cung Âu trừng mắt nhìn cô, nhưng đuổi cô xuống xe.
Hoàng hôn buông xuống.
Dọc đường đi, Thời Tiểu Niệm cố gắng tìm đề tài tán gẫu cùng Cung Âu, nhưng Cung Âu không hợp tác, anh bày ra mặt thối, hoàn toàn ngó lơ cô.
Thời Tiểu Niệm rất mệt.
Mona ngồi cạnh tài xế cười vui vẻ, thưởng thức màu sắc từ móng tay mới làm của mình.
Xe chạy mãi, cuối cùng dừng ở một nơi rất quen thuộc với Thời Tiểu Niệm.
Ô Sơn.
Là Ô Sơn.
“Cung tiên sinh, chúng ta đến rồi.” Mona quay đầu nở nụ cười ôn nhu cùng Cung Âu, sau đó đẩy cửa xe bước ra.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, vội xuống xe.
Cung Âu bước xuống xe đi tới chân núi Ô Sơn, liếc mắt nhìn vách núi, khuôn mặt lạnh lùng, Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là leo núi.” Mona cười cợt, đứng cạnh Cung Âu, khiêu khích nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời Tiểu Niệm, cô đi theo lâu như vậy, có muốn tham gia leo núi hay không?”
“…”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, nhìn Cung Âu: “Tại sao lại chọn leo núi lúc này “
Biết rõ cô mang bầu không thể leo núi.
“Bởi vì tôi không muốn cô bám theo tôi mãi.”
Cung Âu trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, lời nói bá đạo, sau đó nhấc chân đi theo con đường đá ở phía trước.
Anh xoay người đi với tốc độ nhanh, hy vọng cô sẽ bỏ cuộc.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, ngón tay xoắn vào nhau bám chặt vào váy, môi mím lại, đôi mắt nhìn bóng dáng Cung Âu đi xa.
Thay đổi rồi.
Lần trước đến Ô Sơn, lúc đó Cung Âu dù một giây thôi cũng không chịu cùng cô tách ra, dù cho tách ra cũng nhất định phải cầm theo điện thoại.
Nhưng bây giờ, anh lại thấy chán ghét khi cô bám theo anh.
“Thời Tiểu Niệm, tôi phát hiện da mặt cô cũng dày thật.”
Mona đứng cười, khinh bỉ nhìn Thời Tiểu Niệm, trào phúng nói: “Trước đây bám chặt Mộ Thiên Sơ sáu năm, bây giờ lại muốn giữ Cung Âu sáu năm nữa à?”
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng.
Mona nói xong cũng nhanh chóng chạy tới con đường đá phía trước, đuổi theo Cung Âu, nghiêng mặt mỉm cười nói chuyện cùng anh.
Thời Tiểu Niệm đứng dưới Ô Sơn, ngước mắt nhìn bọn họ sánh vai đi bên nhau, trái như bị xẻ thành từng mảnh, đau đến không muốn sống.
Cô giơ tay lên xoa xoa lồng ngực, thì ra đây chính là cảm giác bất lực nhìn người đàn ông mình thích cứ thế rời đi.
Lúc trước, Cung Âu cũng như thế nhìn cô cùng Mộ Thiên Sơ rời đi.
“Cung Âu, phải chăng anh đang trả thù em.”
Thời Tiểu Niệm thầm nói, âm thanh chỉ có chính cô nghe được.
Anh trả thù cô, cô rốt cục nếm trải tư vị khi bị bỏ rơi thì ra lại đau như vậy