Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 559: Chương 559: Chương 299: Không muốn ăn, đi ra ngoài! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mona rút ngắn khoảng cách im lặng ngồi bên cạnh anh không nói gì thêm nữa.

Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu rọi trên núi.

Âm thanh gió thổi xào xạc nghe êm tai, gió lướt qua trên khuôn mặt hai người.

Mona ngồi đó, dời mắt ngắm nhìn khuôn mặt Cung Âu.

Trong mắt cô Cung Âu vô cùng anh tuấn, cô không thích khuôn mặt của người phương Đông, nhưng cô thích khuôn mặt của Cung Âu, anh tuấn, hoàn mỹ, không có một chút tỳ vết nào.

Tạo hóa cho anh một khuôn mặt không chút tỳ vết, cặp mắt đen láy sâu không thấy đáy.

Mona đắm chìm trong cảm giác của chính mình, bỗng nhiên nghĩ tới thời điểm cô nhìn thấy Cung Âu trên báo vào năm năm trước.

Khuôn mặt kia trong nháy mắt khiến cô kinh ngạc.

Thời Tiểu Niệm nói đúng, chính là vừa gặp đã yêu, chỉ có điều gặp nhau quá trễ.

Thật ra cô bị khuôn mặt Cung Âu thu hút, nên mới tìm hiểu về anh nhưng không ngờ trên mọi phương diện bọn họ đều rất xứng đôi.

Bọn họ nhất định chính là trời sinh một cặp.

Thời Tiểu Niệm chẳng qua chỉ là người qua đường, hơn nữa hiện tại, Cung Âu rõ ràng muốn rời xa Thời Tiểu Niệm, cô ấy càng không phải đối thủ của cô.

Việc hiện tại cô cần làm chính là dùng sự hấp dẫn của mình từng chút thu hút Cung Âu.

“Cô còn tiếp tục nhìn, tôi sẽ móc mắt cô.”

Cung Âu quay sang, hung dữ nhìn Mona, giọng nói không hề vui vẻ.

“Tôi nhìn cũng không được, tại sao chứ?”

Mona khó hiểu lên tiếng.

“Bởi vì cô rất đáng ghét “ Cung Âu trừng mắt nói, đứng lên đi về phía trước.

Rất đáng ghét.

Khuôn mặt kiêu ngạo của Mona bổng nhiên cứng nhắc, cô đứng lên, vừa chạy theo vừa nói: “Cung tiên sinh, mắt thẩm mĩ của anh có vấn đề sao?”

“Bộ dạng của cô mới có vấn đề”

“…”

Mona nói không nên lời, cố kìm nén chạy đi.

Chờ xem, cô nhất định chữa khỏi bệnh cho anh để xem mắt thẩm mĩ của anh có còn vấn đề nữa hay không.

Đêm nay, Mona cùng Cung Âu ở trên núi thật lâu.

Thời Tiểu Niệm đứng ở chân núi đợi cũng rất lâu, đợi cho đến khi bầu trời tối đen, đợi đến nỗi trên mặt không còn tí cảm xúc, cô như chết lặng đi.

Cô không biết bọn họ ở trên núi làm cái gì.

Cô không biết tại sao leo núi phải đi lâu như vậy.

Cô rất muốn xông lên quấn quít Cung Âu cùng nhau leo núi, nhưng không được, lí trí nói cho cô biết do dù thế nào cũng không thể làm ảnh hưởng đến đứa bé.

Tuyệt đối không thể.

Mãi cho đến 11 giờ đêm, Cung Âu mới cùng Mona xuống đến nơi, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong xe im lặng chờ đợi.

Cung Âu mở cửa xe ngồi vào, sắc mặt không đổi nhìn Thời Tiểu Niệm: “Sao không cho người lái xe đưa em về trước”

Thời Tiểu Niệm ngồi im lặng thật lâu: “Em không muốn trở về.”

Cô muốn đợi.

Muốn ở đây đợi hắn, đợi cho đến lúc anh trở lại là Cung Âu của trước kia.

Bây giờ mới nhớ đến, trước kia Cung Âu chưa từng để cô chờ lâu.

“Cung tiên sinh.” Mona cầm một cái khăn mặt đưa cho Cung Âu.

Cung Âu đổ rất nhiều mồ hôi, quần áo cũng có chút nhăn nhúm.

Cung Âu muốn từ chối, Thời Tiểu Niệm đã dành trước một bước nhận lấy khăn mặt, cầm khăn giúp anh lau mồ hôi, phản ứng đầu tiên của Cung Âu chính là đưa mặt lại gần Thời Tiểu Niệm.

Đây chính là phản ứng tự nhiên của thân thể anh.

anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên như tỉnh lại, lập tức dịch thân thể, quay mặt đi chổ khác.

Ngay sau đó, bàn tay thon dài giành lấy khăn mặt trong tay cô, tự mình lau.

“…”

Hai tay Thời Tiểu Niệm lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác nhìn, đôi mắt cô trở nên ảm đạm.

Cô nghĩ, cảm giác của cô trong hai ngày qua chính là trong một đêm rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

Cung Âu lúc trước yêu cô bao nhiêu, tốt với cô bao nhiêu, hiện tại lạnh nhạt và khó chịu với cô bấy nhiêu.

Cô ngồi đó im lặng không nói gì.

Trở lại Thiên Cảng, Thời Tiểu Niệm vừa xuống xe đã thấy Cung Âu đi nhanh về phía trước, hắn thật sự quên mất sự tồn tại của cô.

Mona bước xuống từ ghế lái phụ, liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau đó xoay người rời đi.

Vô cùng kiêu ngạo.

Thời Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, lấy một ít nguyên liệu bắt đầu làm bánh ngọt, có đầu bếp ở bên kia pha cà phê.

Ngửi thấy mùi cà phê, Thời Tiểu Niệm chịu không nổi, lập tức chạy đến toilet, vừa vào tới liền nôn một trận.

Bất ngờ cảm thấy buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.