Thời Tiểu Niệm vô cùng khó chịu, nôn hết lần này đến lần khác, có bao nhiêu thứ trong dạ dày đều nôn ra ngoài, cô nhíu mày nhìn chính mình trong gương.
Mới hai ngày mà thôi, gương mặt cô đã tiều tụy như vậy, không hề rạng rỡ mà tràn đầy sự mệt mỏi.
Nôn xong, Thời Tiểu Niệm lấy nước súc miệng, sau đó đi ra khỏi toilet.
Vừa ra khỏi toilet, theo bản năng cô nhìn về phía bức tường, lúc trước mỗi khi cô nôn nghén Cung Âu đều đứng bên ngoài toilet.
Nhưng lúc này đây, cô không còn thấy hắn ở đó nữa.
Tất cả đều đã thay đổi.
Đều đột nhiên thay đổi.
Bắt đầu từ lúc Mona xuất hiện, đã định trước cô sẽ có ngày hôm nay, thang trời kia cô còn chưa có đi đến đích, Cung Âu cũng không xuống cùng cô đi lên, anh lại muốn cô tự mình đi xuống.
Đã đi được nhiều bậc như vậy rồi, tại sao đột nhiên anh lại muốn cô bước xuống.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình như đang lơ lửng giữa không trung, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Ánh mắt ảm đạm, xoay người hướng phòng bếp đi đến, nướng mấy cái bánh ngọt mùi vị khác nhau mang lên lầu.
Cung Âu ngủ bên cạnh phòng cô.
Thời Tiểu Niệm đi đến trước cửa, thấy cửa phòng đang mở cô liền đi vào, Cung Âu đang ngồi trước bàn làm việc, cầm trên tay một tập tài liệu, Mona đứng ngay bên cạnh anh.
“…”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch.
Ban ngày ở cùng nhau còn chưa đủ, đến buổi tối cũng cần bác sĩ tâm lí ở bên cạnh sao?
Nhất định phải như vậy sao?
Có nghĩ đến cảm nhận của cô hay không?
Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc, ngón tay thon dài thả tập tài liệu xuống bàn, tay kia liền cầm lấy tập tài liệu màu đen khác bên cạnh tiếp tục xem, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phíaThời Tiểu Niệm: “Sao em lại vào đây?”
Sao cô lại vào đây?
Anh còn có thể hỏi em tại sao vào đây?
Anh là bạn trai của cô, cô đến phòng của anh, nhìn thấy người phụ nữ khác ở bên cạnh hắn, hắn lại có thể hỏi tại sao cô lại đến đây.
“Em mang ít bánh ngọt tới cho anh, mới vừa nướng xong.”
Thời Tiểu Niệm mang theo bánh ngọt đi vào.
“Đi ra ngoài.”
Vừa thấy cô muốn đi vào, Cung Âu lập tức quát một tiếng.
Mona đứng ở bên cạnh lộ ra khuôn mặt tươi cười, đắc ý nhìn Thời Tiểu Niệm.
“…”
Thời Tiểu Niệm dừng chân: “Cung Âu, anh không muốn ăn bánh ngọt sao?”
“Không muốn ăn, đi ra ngoài.”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
“Cuối cùng anh có muốn ăn hay không?” Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa hỏi, ánh mắt lộ vẻ không vừa ý, cảm thấy tức giận.
“Không ăn, đi ra ngoài” Cung Âu nhíu này: “Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần, mau đi ra ngoài”
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn thẳng vào mắt Cung Âu, đôi mắt tối lại, tức giận nhìn cô, thấy cô vẫn không đi, Cung Âu càng thêm giận dữ: “Thời Tiểu Niệm, em đi ra ngoài cho tôi.”
“Xoảng.”
Thời Tiểu Niệm ném mạnh dĩa bánh ngọt xuống đất, trừng mắt nhìn Cung Âu một cái, sau đó giận dữ xoay người rời đi.
“Cô ấy tức giận rồi.”
Mona nói.
“Tôi có mắt, không cần cô nói.”
Cung Âu cắn răng, đôi mắt tràn đầy vẻ tức giận nhìn những thứ bừa bộn trên mặt đất.
Đúng là một cô gái lãng phí.
Sao có thể vứt bỏ thứ mình tốn công làm như vậy.
“Ok.” Mona nhún vai, cười nhạt: “Chúng ta nói đến đâu rồi, tiếp tục thôi.”
“…”
Cung Âu ngồi ở đó, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Ánh đèn trong phòng chiếu lên con ngươi đen sâu thẳm của Cung Âu, từ đầu tới cuối anh luôn nhìn chằm chằm thứ bánh ngọt trên mặt đất.
Thời Tiểu Niệm cho rằng, đúng như lời Mona nói, giống như lúc cô dây dưa cùng Mộ Thiên Sơ, trải qua 6 năm thậm chí còn lâu hơn Cung Âu.
Không ngờ rằng, Thời Tiểu Niệm trải qua 6 ngày đã không còn chịu nổi.
Sáu ngày, gần sáu ngày, cô đã nghĩ đến bỏ cuộc.
Sáu ngày qua, Thời Tiểu Niệm cô đã trải qua đủ loại cảm giác đau lòng, Cung Âu luôn luôn trừng mắt lạnh lẽo nhìn cô, cô bỏ qua tôn nghiêm của bản thân chủ động đến gần anh chỉ đổi lại là sự tức giận của anh .