Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Biết rõ cô đợi ở bên ngoài, Cung Âu cũng không đi ra sớm một chút.
Thời Tiểu Niệm uống một ngụm nước, sau đó đặt ly xuống, đứng lên định đi ra ngoài, Phong Đức ngăn cô lại: “Thời tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Tôi muốn đi dạo một chút.”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói.
Đây là một chỗ bên ngoài suối nước nóng, chung quanh im lặng không tiếng động, trên mặt đất có rất nhiều đá cuội trãi dài đến bên trong, ở sâu bên trong là rừng trức rậm rạp, có nhiệt khí theo rừng trúc chậm rãi bay ra, giống như tiên cảnh giữa nhân gian.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi về phía trước, nghe tiếng Mona truyền đến: “Phong cảnh nơi đây thật sự không tồi, nước trong vắt có thể trong thấy những tảng đá bên dưới, thật là đẹp mắt.”
Mona nói chuyện với ai?
Không phải suối nước nóng của nam và nữ riêng biệt sao?
Bên kia hòn đá lớn mới là suối nước nóng dành cho nữ, vậy bên đây chắc là.......
Khuôn mặt Thời Tiểu Niệm bỗng chốc trắng bệch, bước nhanh vài bước đi đến, đứng trên tảng đất cao nhìn xuống có thể thấy suối nước nóng sương khói lượn lờ, rừng trúc xung quanh hình thành một cái bình phong thiên nhiên.
Mặt nước trong suốt, bốc lên nhiệt khí.
Cung Âu đứng ở trong nước dựa vào bên cạnh, ngực lộ ra bên ngoài, mồ hôi dọc theo khuôn mặt anh chảy xuống, bên trên vòm ngực vạm vỡ cũng lấm tấm mồ hôi, làm cho anh càng them vẻ gợi cảm khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Mona mặc một bộ Bikini màu đỏ ngồi ở trên bờ, đường cong uyển chuyển không một vết sẹo, vô cùng hoàn mỹ, gương mặt lộ vẻ thích thú, bỗng dưng, cô xoay người nhìn về phía Cung Âu, bộ ngực to tròn no đủ, dường như mảnh áo nhỏ bé kia không đủ che chắn.
Mona bày ra vẻ mặt không đứng đắn, đôi chân từ từ nhấc từ nước, mũi chân quét dọc theo thân thể Cung Âu hướng lên trên, dường như cố ý tiếp cận, nhưng lại không có hoàn toàn đi lên, giữ lại một chút khoảng cách.
Thân thể Mona ngã về sau, một đôi mắt màu xanh biển quyến rũ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, một bên chân tiếp tục nâng lên trên, trên chân từng giọt nước trong suốt chảy xuống.
Một giọt.
Lại một giọt.
“…”
Tắm cùng nhau.
Rõ ràng bọn họ tắm cùng nhau.
Thời Tiểu Niệm không thể ngờ cô ở bên ngoài đợi hơn ba tiếng, bọn họ lại cùng nhau vui vẻ trong này.
Trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm cảm giác trong đầu mình nổ mạnh một tiếng, lòng ngực như bị ai bóp ngẹn, có ai đó đang dùng dao cắt xé từng mảnh tim cô, đau khổ tột cùng.
Cho dù anh xem cô là sủng vật, bây giờ anh cũng sắp khỏi bệnh không cần cô nữa, nhưng dù sao cô vẫn đang mang thai con của anh, anh không thể vì đứa nhỏ mà quan tâm một chút sao?
À, đúng rồi.
Cho tới bây giờ anh vẫn không tin tưởng đứa nhỏ là của anh.
Cô vốn muốn đợi đến khi có thể lấy nước ối xét nghiệm cho anh xem, xem ra, hiện tại không cần.
Khuôn mặt của Thời Tiểu Niệm tái nhợt không còn chút máu, ánh mắt vô hồn nhìn cảnh suối nước nóng trước mặt.
Cô lui từng bước về sau, Phong Đức đứng ở đó, khiếp sợ nhìn hai người dưới suối nước nóng, kinh hãi không nói nên lời.
“…”
Đủ rồi.
Sáu ngày đối với cô như vậy đã quá đủ, dây dưa cùng Mộ Thiên Sơ sáu năm, bọn họ cũng không có trải qua sự giày vò bằng sáu ngày này.
Hóa ra sự đau khổ, không thể dùng thời gian để so sánh.
Thời Tiểu Niệm xoay người muốn chạy đi, bỗng nhiên trông thấy một cái ống dẫn nước, người ta gắn ở đây một ống dẫn nước, chắc là bình thường dùng để vệ sinh nguồn nước.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên nổi máu, cô đi đến, cầm lấy ống nước mở vòi, phun thẳng xuống suối nước nóng.
Dòng nước lạnh lẽo từ từ rơi trên thân thể hai người bên dưới.
“A…”
Mona đầu tiên hét ầm lên, mái tóc màu vàng ướt nhem, vô cùng thảm hại, cô ta leo lên bờ, chuyển mắt nhìn lên trên.
Vừa thấy Thời Tiểu Niệm, Mona kích động hô: “Thời Tiểu Niệm, cô điên rồi sao, cô đang làm gì vậy?”
Nước trong ống lạnh như băng.
Nước ở bên dưới lại vô cùng ấm áp.
Hai dòng nước nóng lạnh đen xen rơi vào trên người chính là cảm giác bị tra tấn.