Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 562: Chương 562: Chương 300: Em đồng ý chia tay! 2




Cung Âu bị phun một đống nước lạnh, chậm rãi mở to mắt quay sang, thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở tảng đá trên cao, cầm ống nước hướng bọn họ phun tới.

Nước tung tóe dưới ánh đèn.

Xuyên qua dòng nước, anh nhìn thấy gương mặt của cô, khuôn mặt nhợt nhạt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, ánh mắt cô thậm chí mang theo vẻ oán hận nhìn hắn.

Lòng ngực Cung Âu chấn động mãnh liệt, anh đứng ở bên dưới trừng mắt nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em dừng lại cho tôi.”

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói tiếng nào, tiếp tục phun nước vào người bọn họ, tay cầm ống nước đang run rẩy.

Hiện tại cô giống như một người điên hơn.

“Thời Tiểu Niệm, em lập tức dừng lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khánh khí.” Cung Âu quát, giọng đầy tức giận, ngực bị nước lạnh phun xối xả.

“…”

Vậy thì đừng khách khí.

Thời Tiểu Niệm căm giận, không ngừng phun nước lạnh vào người bọn họ, cột nước rất mạnh, bikini trên người Mona bị phun đến sắp rơi ra, cô ta không ngăn cản Thời Tiểu Niệm, ngược lại nhanh chóng nhào vào lòng Cung Âu: “Cung tiên sinh, bảo vệ tôi một chút.”

Cung Âu nghiêng người, đúng lúc dùng lưng thay Mona cản lại dòng nước.

“…”

Nhìn cảnh diễn ra trước mắt, trong long Thời Tiểu Niệm lạnh xuống, cô không biết mình đứng đây phun nước lạnh vào người bọn họ có ý nghĩa gì.

Trả thù sao? Không phải.

Cần gì phải trả thù?

Một người đàn ông không yêu thương mình còn có thể xoay chuyển, nhưng một người đàn ông đã thay đổi tình cảm thì xoay chuyển như thế nào?

Thời Tiểu Niệm nở nụ cười chua xót, đột nhiên buông tay.

Mona ở trong nước dựa sát vào lòng ngực Cung Âu, hai tay ôm lấy cổ anh, dường như muốn dâng hiến bản thân.

Sắc mặt Cung Âu khó coi đến cực điểm.

Phong Đức tắt vòi nước.

Thời Tiểu Niệm quăng ống nước lên mặt đất, nhìn hai người đang ôm ấp bên dưới, nói từng chữ một: “Cung Âu, anh thắng rồi.”

Giọng nói của cô lạnh tới cực hạn.

Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, trong mắt một mảnh u ám, không một chút ánh sáng.

“Thời Tiểu Niệm”

Cung Âu như phát điên hét lên, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, trong mắt xẹt qua tia hỗn loạn, đẩy mạnh Mona chạy nhanh lên phía trên.

“A…”

Mona bị đẩy mạnh, bikini trên người rơi vào trong nước, cô ngượng ngùng vội vàng lấy tay che lại, chỉ thấy Phong Đức phía trên đang nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phong Đức có chút xấu hổ xoay người sang chổ khác.

Thời Tiểu Niệm đi thẳng ra ngoài, cô không muốn khóc nhưng nước mắt không thể khống chế cứ rơi như mưa.

Sáu ngày.

Cô nghĩ bọn họ đang chữa bệnh, tới bây giờ cô mới hiểu rõ chữa bệnh là việc làm như thế nào, hóa ra mỗi lần chính mình cô đơn chờ đợi, bọn họ lại cùng nhau vui vẻ.

“Thời Tiểu Niệm, em muốn đi đâu”

Tay Thời Tiểu Niệm bị bắt lấy từ phía sau, mạnh mẽ xoay người cô lại.

Cung Âu đứng trước mặt cô, trên người khoát vội áo choàng, còn chưa kịp thắt đai lưng, để lộ lòng ngực rắn chắc, mắt tức giận nhìn cô: “ Em muốn đi đâu, mau nói cho rõ ràng, em nói tôi thắng rồi là có ý gì.”

Có ý gì.

Anh còn có mặt mũi hỏi cô có ý gì.

Thời Tiểu Niệm tức giận nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ: “Theo ý nguyện của anh, tôi đồng ý chia tay.”

“..”

Cung Âu cầm tay cô nhất thời cứng đờ, đôi mắt đen láy xẹt qua tia đờ đẫn nhanh chóng biến mất.

Đồng ý.

Cô đồng ý.

Thời Tiểu Niệm giãy dụa buông tay hắn, Cung Âu nhất quyết không buông, trừng mắt nhìn cô, càng thêm giận dữ: “ Chỉ mới sáu ngày em đã đồng ý.”

“Đúng, tôi đồng ý.” Thời Tiểu Niệm ra sức dãy dựa, âm thanh nghẹn ngào mà dứt khoát.

Nếu cô không đồng ý còn có thể làm gì.

Còn muốn tự chuốc lấy nhục sao, chẳng lẽ thực sự đợi đến lúc anh cùng Mona lên giường mới chịu từ bỏ.

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, ngực bóc lên ngọn lửa không tên, cháy sạch khiến hắn không thể khống chế được, hắn thở hổn hển quát: “Em chịu dây dưa cùng Mộ Thiên Sơ suốt sáu năm.”

Đổi lại hắn cũng chỉ có sáu ngày.

Sáu ngày cô đã quên rằng cô từng yêu anh sao, hay là trong lòng cô, từ trước đến giờ anh vẫn không thể so với Mộ Thiên Sơ.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khó có thể tin nhìn thấy Cung Âu: “Cung Âu, anh có thấy xấu hổ khi nói như vậy không, anh còn chất vấn tôi vì sao dây dưa sáu năm”

Cho dù anh không cần cô, cũng không cho phép cô yêu người khác.

anh đúng là không biết xấu hổ.

Cung Âu không hề cảm thấy xấu hổ, hai mắt oán hận nhìn cô, giọng nói đè nén: “Không phải em luôn miệng nói yêu tôi sao, nhưng mới sáu ngày đã nhớ khoảng thời gian sáu năm dây dưa cùng Mộ Thiên Sơ.”

“Bốp.”

Thời Tiểu Niệm giơ tay tát thẳng vào mặt anh, một đôi mắt ướt đẫm nước mắt tức giận nhìn anh.

“Em dám đánh tôi?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, không kìm nổi tức giận: “Thời Tiểu Niệm, em tạo phản sao.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, mắt tràn đầy thù hận nhìn hắn, nói từng chữ một: “Tôi ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ sáu năm, sáu năm đó không bằng một giây hiện tại, rất đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.