Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Nói đến đây, Thời Tiểu Niệm cười, nước mắt tràn ra không ngừng: “Cung Âu, anh đã sớm nghĩ xong hết những cái này phải không?”
Ngay cả việc sau khi chia tay anh cũng nghĩ ra.
Anh chia tay thật không phải không phải chỉ là nhất thời xúc động, là cô quá ngu, cô còn tưởng rằng ngày nào đó một vật nuôi như cô cũng có thể lật mình.
Thì ra, không lật được.
Cái gì nhà, cái gì hôn lễ, cái gì cả đời sẽ không có người thứ hai, cô quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức đi tin tưởng anh.
“Ừ.”
Cung Âu thẳng thắng thừa nhận không chút giả bộ nào, đôi mắt nhìn bóng lưng cô chằm chằm, bàn tay nhúc nhích, cóp loại xúc động muốn kéo cô về.
“Vậy anh còn để ý cái gì sáu ngày sáu năm.” Thời Tiểu Niệm quay lưng lại đùa cợt hỏi.
“Tôi không cho phép mình kém hơn cái người đàn ông Mộ Thiên Sơ kia.”
Cung Âu nói năng hùng hồn, giống như đây là chuyện đặc biệt có đạo lý vậy.
Thật là một người đàn ông tự đại biết bao nhiêu.
Thời Tiểu Niệm cười, nước mắt lăn dài không ngừng, cô ngẩng mặt lên nhìn phía trước, đưa tay lau nước mắt: “Anh yên tâm, ít nhất ở chỗ này của tôi, anh sẽ không kém hơn Mộ Thiên Sơ.”
“...”
Dáng người Cung Âu cứng ngắc như pho tượng vậy.
“Bởi vì, cho tới bây giờ cũng không có một người đàn ông nào đưa tôi lên đến tận mây xanh, rồi lại quăng tôi ngã xuống.” Thời Tiểu Niệm nói: “Tôi sẽ ghi nhớ loại đau đớn tan lòng nát dạ này suốt đời.”
“...”
Dáng người Cung Âu càng cứng hơn.
Không khí trong lâu đài đế quốc hạ xuống cực thấp, những người giúp việc đều cẩn thận núp trong các ngõ ngách nhìn vào phòng khách.
Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, trước một cái bàn trắng thật dài, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ngồi đối mặt nhau.
Tóc dài của cô tản ra, trên mặt không chút biểu tình gì, hai hàng nước mắt khô cạn in trên má, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn trong sáng, Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, tháo bông tai xuống bỏ vào trong hộp trang sức, lấy vòng tay đỏ như máu xuống, cũng tháo dây chuyền bằng đá tồn tại được hơn mười ngàn năm dưới biển tháo xuống.
Tháo từng cái từng cái xuống.
Tháo xuống những gì tốt đẹp, sự cưng chiều của Cung Âu đối với cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy tất cả thật đáng châm chọc, Cung Âu đã từng đối với cô tốt bao nhiêu, không để ý tất cả bao nhiêu, thì bây giờ cô đau bấy nhiu.
Cô cũng không đặt giá trị của những thứ này trong lòng, cũng không biết vì sao, lúc từ từ tháo chiếc nhẫn trên ngón tay áp út xuống, cô đau giống như tự cắt thịt của mình vậy.
Thật là đau.
Đau đến tận xương.
Mà những hành động liên tiếp của cô đều đã được Cung Âu thu vào mắt.
Cung Âu ngồi đối diện, rũ mắt nhìn cô từ từ tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy âm trầm, đôi mắt đen lạnh như băng, không có một chút cảm tình.
Mona đứng dựa vào cây cột màu trắng, nhìn bọn họ, trong đôi mắt xanh nước biển xẹt qua một nụ cười được như ý.
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, cô cũng đã tháo hết tất cả đồ trang sức xuống.
Bốn món đồ trang sức, trả lại hết.
Phong Đức đóng hộp trang sức lại, đẩy qua một bên, sau đó lấy hai phần văn kiện màu đen chia ra đặt trước mặt Cung Âu và Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, đây là hiệp ước chia tay, cô xem một chút, có chỗ nào muốn thay đổi không?”
Giọng nói của Phong Đức mang theo phiền muộn vô tận.
Ông cũng không biết vì sao đột nhiên thiếu gia lại biến thành như vậy, lúc ban đầu muốn Thời tiểu thư đến điên cuồng bất chấp tất cả, ngay cả gia tộc cũng có thể phản bội, có thể công khai quan hệ trước mặt toàn thế giới.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nói chia tay liền chia tay.
Ông còn tưởng rằng, thiếu gia đối với Thời tiểu thư là bất đồng.
“...”
Hiệp ước chia tay?
Còn có món đồ này?
Lại là một chuyện đáng châm chọc, khi đó lúc Cung Âu liều mạng muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, cũng là đưa một phần hiệp ước cho cô.
“Lần này sẽ không lại là còn mấy trăn trang chưa kẹp vào đi? Nếu là như vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng không thể xem hết được.” Thời Tiểu Niệm nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ khổ sở.
Giữa bọn họ luôn kèm theo các loại hiệp ước khác nhau.
“Em yên tâm, cứ xem hết, lần này không có thêm trang.”
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng.
“...”
Bây giờ mỗi chữ anh nói đều giống như lưỡi dao sắc bén, đâm từng nhát từng nhát vào da thịt cô vậy.
Cũng vậy.
Bây giờ anh muốn chia tay, làm gì sẽ còn đưa cho cô thêm một đống điều kiện, sẽ không, chỉ cần chia tay thuận lợi là được.
Thời Tiểu Niệm mở văn kiện ra, bốn chữ “Hiệp ước chia tay” in sâu vào đáy mắt cô, bốn chữ lớn như vậy giống như muốn thiêu đốt mắt cô vậy, cháy đến cô không còn nhìn thấy rõ những chữ còn lại nữa.
Cô có cảm giác trong mắt cô là một biển lửa.