Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 564: Chương 564: Chương 301: Ký hiệp ước chia tay 2




“Thời tiểu thư, để tôi nói mấy điểm chính với cô.” Giống như là biết trạng thái của Thời Tiểu Niệm hiện nay không được tốt, Phong Đức quan tâm nói: “Trang thứ nhất và trang thứ hai là có liên quan đến việc chia tài sản và vật phẩm.”

“...”

Thời Tiểu Niệm bình tĩnh lại, nhìn sơ lượt qua.

Về việc Cung Âu đối với có hào phóng hay không mà nói, hào phóng đi, cái gì của anh cũng không cho cô lấy đi, qua lại với một đại nhân vật được người đời nhìn chăm chú như anh, đến cuối cùng, ngay cả một tấm thẻ ngân hàng hay tờ tiền giấy cũng không có.

Nói không hào phóng đi, bên trong hiệp ước viết rõ, để cho cô mang Mr. Cung đi, bởi vì đã nhận cô là chủ nhân, anh không cần một người máy như vậy.

Cung Âu ngồi đó, cả người hơi ngả về phía sau, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn cô chằm chằm.

Tất cả những người giúp việc trốn trong góc đều sợ ngây người, đều che miệng mình lại không dám lên tiếng.

Lại phải chia tay.

“Nội dung chủ yếu của điều thứ năm là, sau khi chia tay, ở trong bất kỳ trường hợp nào Thời tiểu thư cũng không thể tổn hại hình tượng của thiếu gia, nhất là khi ở trước mặt truyền thông.” Phong Đức giải thích nói: “Đều phải lấy lý do chia tay là vì tính cách không hợp.”

Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống: “Tại sao lại muốn tôi trong vòng hai năm chia tay không được yêu đương”

Lại còn có điều này.

“A...”

Phong Đức cũng không trả lời được, ngước mặt nhìn Cung Âu.

Cung Âu ngồi ở đó nhìn Thời Tiểu Niệm, nói năng hùng hồn: “Vì tỏ ra mị lực của tôi lớn, trong lúc nhất thời những người phụ nữ từng qua lại với tôi đều không muốn nói chuyện yêu đương với người khác, em có ý kiến gì sao?”

Có thể nói những lời vô sỉ bỉ ổi giống như chuyện đương nhiên như vậy, trừ Cung Âu anh ra sẽ không có người thứ hai.

Hai mắt Thời Tiểu Niệm đỏ bừng đón nhận tầm mắt của anh.

Cung Âu trừng cô.

Thời Tiểu Niệm vẫn nhìn như vậy, đôi mắt ửng đỏ, da thịt trên gương mặt trắng nõn, mềm mại. mềm đến đáy lòng của anh.

Mấy giây sau, Cung Âu hơi cứng đờ dời tầm mắt đi, không vui nói: “Có ý kiến thì nói, tôi không ngại thêm thời hạn này đến ba năm.”

“Tôi không có ý kiến.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói: “Đã từng được Cung tiên sinh chăm sóc như vậy, đừng nói là hai ba năm, cả đời tôi cũng không muốn nói chuyện yêu đương với ai khác nữa.”

Không chỉ trái tim.

Cô có cảm giác bây giờ cả người mình cũng đã tan tành.

Nếu như yêu cũng chỉ là như vậy, sao cô còn dám nói chuyện yêu đương nữa, còn không bằng độc thân cả đời, quá tổn thương.

“...”

Nghe vậy, Cung Âu ngồi ở đó, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, đôi mắt hung ác trừng cô, giọng nói bá đạo lạnh lùng: “Em là có ý gì, Thời Tiểu Niệm em có ký hay không, tôi nói cho em biết, không ký cũng phải ký, ở chỗ này của tôi, em không được có nửa câu dị nghị.”

Ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn đều là một người yếu.

“Tôi biết.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, bắt đầu từ khi cô quyết định yêu anh, cô cũng biết rõ sự chênh lệch giữa họ, cô cũng biết ở trước mặt Cung Âu, cô hèn mọn bao nhiêu.

“Vậy thì ký tên.” Cung Âu trợn mắt nhìn Phong Đức một cái: “Đưa bút đây.”

“Dạ, thiếu gia.”

Phong Đức cầm một câu bút thép ra đưa cho Cung Âu, sau đó nói với Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, còn điều thứ mười một, chờ sau khi cô thuận lợi sinh con ra, chỉ cần chứng minh đứa bé đó là của thiếu gia, như vậy có thể giao đứa bé cho thiếu gia nuôi dưỡng, đây cũng phù hợp với nội dung của hiệp ước trước kia.”

Trong hiệp ước lúc trước nói, chỉ cần Thời Tiểu Niệm cho anh một đứa bé, cô sẽ tự do.

Khi đó Thời Tiểu Niệm đặc biệt muốn được tự do.

Chứng minh đứa bé là của anh.

Thật ra cho tới bây giờ Cung Âu cũng chưa từng tin tưởng đứa bé là của anh, đối với anh mà nói, cô đã bị làm bẩn từ sớm.

Cung Âu mở nắp bút ra, ký lên trên hiệp ước, nét chữ tiêu sái mạnh mẽ.

“Tôi thấy không cần.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói: “Đứa bé không phải của Cung Âu.”

“...”

Cánh tay Cung Âu cứng đờ, đầu ngọn bút xẹt lên giấy một vết rách lớn, ngước mặt hung hăng trừng cô: “em nói cái gì?”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, từ từ ngẩng mặt lên nhìn Cung Âu, giọng nói dửng dưng mà nhàn nhạt: “Thật ra thì anh đã đoán đúng, hôm đó tôi quả thật là bị bọn họ thay nhau cưỡng hiếp, chẳng qua là tôi không muốn rời khỏi anh, cho nên tôi nói dối.”

Cung Âu ngồi ở đó, ngón tay thon dài lập tức siết chặt bút, nhất thời sắc mặt khó coi đến cực điểm, đôi mắt âm trầm vô cùng.

“Trước kia chúng ta nhiều lần như vậy tôi cũng không có thai, nhưng chỉ sau đêm đó, tôi lại mang thai, đúng là không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt một tiếng, quăng tất cả tôn nghiêm của mình đi, sau đó nhìn Cung Âu tràn đầy xem thường: “Cung Âu, anh vẫn luôn kiểm tra cơ thể định kỳ, không có đi kiểm tra nam khoa à, có lẽ tinh trùng của anh là vô dụng.”

“Con mẹ nó em lặp lại lần nữa xem.”

Đột nhiên Cung Âu đứng lên, giận không kềm chế được cầm bút ném về phía cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm không có tránh né, mặc cho bút bay tới, đầu ngôn bút hung hăng đập lên trán cô, vẽ tra một vết mực, sau đó máu tươi từ từ rỉ ra.

Cung Âu đứng ở đó, đôi mắt đen cứng đờ, trợn mắt nhìn cô, không dám hô hấp.

“Anh cần gì phải nổi nóng chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, trên gương mặt chết lặng không chút biểu tình.

Anh bị cô chọc giận.

Đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy rất thoải mái, cô nghĩ, cô cũng thật là điên rồi.

“Thời Tiểu Niệm, em nói em vẫn luôn lừa gạt tôi sao?” Thân thể Cung Âu hơi nghiêng về phía trước, vượt qua một cái bàn nắm cổ áo cô hét: “Em vẫn luôn nhớ rõ đêm đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.