Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 565: Chương 565: Chương 302: Ở lại một đêm cuối cùng 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mona đứng bên cạnh, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, không dám tin nhìn Thời Tiểu Niệm, cô cũng không biết Thời Tiểu Niệm đã từng bị người thay nhau cưỡng hiếp.

Người đã từng bị thay nhau cưỡng hiếp Cung Âu cũng cần sao?

Anh có phải là một người đàn ông hay không, người phụ nữ này bị người thay nhau cưỡng hiếp còn lừa gạt anh, anh lại còn cần?

Cung Âu hung ác trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt giống như dã thú trong rừng rậm muốn giết chết cô vậy, hai tay dùng hết sức siết chặt.

Cô vẫn luôn biết, cô vẫn luôn gạt anh.

Nói như vậy, cô vẫn luôn nhớ đêm đó ở cung điện, nhớ tất cả những chi tiết cô bị người khác làm nhục.

Đáng chết.

Tại sao cô lại có thể nhớ những chi tiết nhục nhã không chịu nổi kia chứ.

“A...”

Mặt Thời Tiểu Niệm bị siết đỏ bừng, không thể nào thở nổi.

Trong giây lát như vậy, cô nghĩ, sẽ chết trong tay anh cũng tốt, có lẽ đến giây phút cô chết, Cung Âu sẽ không còn đối với cô chẳng qua chỉ là do bệnh rối loạn hoang tưởng nữa.

“Thiếu gia.” Phong Đức đứng bên cạnh thấy vậy giật mình sợ hãi, vội vàng hô: “Thiếu gia, Thời tiểu thư sắp không được.”

Lúc này Cung Âu mới hoàn hồn lại, trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, mau chóng buông lỏng tay.

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới có thể thở được, cô đè cổ mình lại, dùng sức hít thở.

Lúc nãy suýt chút nữa, cô đã bị người đàn ông tự cho là mình bất phàm này giết chết.

Cung Âu ngồi xuống ghế, một cảm giác phiền não trong lòng nhanh chóng khuếch tán ra, cái loại bực tức đó giống như có vô số con sâu gặm cắn, cắn đến anh không nhịn được.

“Ầm.”

Đột nhiên Cung Âu giơ tay lên quét qua, hất hộp đồ trang sức bên cạnh xuống đất.

Trong phòng khách yên lặng như tờ.

Yên lặng đến có cảm giác như không có ai vậy, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Cung Âu.

Anh ngồi ở đó giống như một con dã thú bị chọc giận vậy, cố gắng đè nén tức giận xuống, trong phút chốc đôi mắt đã trở nên đỏ ngầu, trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm chằm chằm.

Sau khi Thời Tiểu Niệm hít thở lại bình thường, đưa tay đè cổ một cái, quay đầu nhìn Phong Đức: “Phong quản gia, còn điểm chính nào nữa không, không có thì tôi ký tên.”

“Được.” Phong Đức đưa một cây bút thép khác cho cô.

Thời Tiểu Niệm vừa mở nắp bút ra, liền nghe Phong Đức nói: “Thời tiểu thư, sau khi ký hiệp ước xong, chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo, mời cô và thiếu gia cùng có mặt, nói rõ với bên ngoài, là hai người cùng đồng ý chia tay.”

“...”

Một nhân vật như Cung Âu vậy chia tay còn phải ra ngoài diễn trò.

Đương nhiên, không thể để cho bên ngoài tùy ý suy đoán, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Cung Âu.

Cô hiểu.

Thời Tiểu Niệm không có dị nghị, cô cũng không phản đối được, nếu cô không làm, có lẽ ngay cả cửa lớn của tòa lâu đài này cô cũng không ra được.

Cô cầm bút ký tên mình lên trang giấy cuối cùng, sau đó đưa hiệp ước cho Cung Âu: “Anh còn chưa ký sao?”

Cô đang gây sự với anh.

Thân thể Cung Âu cứng đờ, trợn mắt nhìn cô chằm chằm, sau đó dùng sức ký tên mình lên, giao hiệp ước cho cô.

Trao đổi ký tên.

Hiệp ước chia tay chính thức có hiệu lực.

Thời Tiểu Niệm hỏi: “Bây giờ sẽ đi ngay đến buổi họp báo sao?”

“Ngày mai mới mở, hôm nay tôi không có tâm trạng.” Cung Âu lại hung hăng quăng cây bút lên bàn lần nữa, sau đó đứng dậy rời đi.

“Cung tiên sinh.”

Mona lập tức đi theo.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng ngồi ở đó, Phong Đức nhìn cô tràn đầy lo âu, chỉ lên trán cô: “Thời tiểu thư, đi phòng cứu thương băng bó một chút đi.”

Phong Đứt vừa nói dứt lời, vết thương trên trán Thời Tiểu Niệm lại rỉ máu ra, giọt máu đỏ tươi chảy xuống, đi thẳng vào trong mắt, nhuộm đỏ lông mi dài của cô.

Nhìn thấy mà giật mình.

Đỏ hết tầm mắt của cô.

Đột nhiên Thời Tiểu Niệm không thấy được gì hết, cô lắc đầu: “Không cần, tôi đi trước.”

Hiển nhiên cô đã không còn thích hợp ở lại đây nữa.

“Không được, Thời tiểu thư.” Phong Đức vội vàng cản cô lại: “Chờ sau khi tham dự buổi họp báo ngày mai xong hãy đi đi, thiếu gia nói sáng mai phải mở buổi họp báo, đến lúc đó tôi sợ không tìm được cô.”

Đến lúc đó thiếu gia lại nổi giận, bọn họ ai cũng không chịu nổi.

“...”

Thời Tiểu Niệm không từ chối được, chỉ có thể gật đầu.

Đêm khuya, Thời Tiểu Niệm lấy bản vẽ thảo cùng máy tính xách tay của mình trong phòng sách ra, đây là vật phẩm chỉ thuộc về một mình cô, xoay người bước đi.

Thân thể màu bạc cao lớn của Mr. Cung xuất hiện trước mặt cô: “Chủ nhân, để tôi cầm cho cô.”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, trên trán dán một miếng băng keo cá nhân, cô nhàn nhạt nói: “Không cần, để tự tôi làm.”

Thời Tiểu Niệm ôm máy tính cùng bản vẽ thảo đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.