Giọng nói của Mr. Cung vang lên sau lưng cô: “Chủ nhân, tôi đã được cải tiến, mức phóng xạ đã giảm rất nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô, chỉ cần giữ khoảng cách an toàn một mét với tôi là được, hơi gần chút cũng không có sao.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nhìn anh: “Phải không, như vậy thật tốt.”
Cung Âu là một thiên tài trong giới khoa học kỹ thuật, không có chuyện gì mà anh không làm được, như vậy, hàng loạt người máy Mr. Cung lại có thể có một tính năng mới là phụ nữ mang thai cũng có thể sử dụng.
Thời Tiểu Niệm ôm đồ đi về phía trước, ngang qua phòng ngủ của Cung Âu.
Cửa phòng không có đóng, đèn vẫn mở.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn một cái, sau đó, cô nghe được giọng nói của Mona từ bên trong truyền ra, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm không còn chút màu sắc nào.
Cho tới bây giờ phòng ngủ của Cung Âu vẫn không có người phụ nữ nào khác ngoại trừ cô ra.
Cho tới bây giờ cũng không có.
Đó là vì hai người ở chung một chỗ, quy cũ giống như vậy không gì có thể phá nổi.
Nhưng hết lần này đến lần khác quy cũ lại chính là dùng để phá.
Cô phá.
Sau đó, Mona cũng phá.
Thời Tiểu Niệm không có đi nghe lén xem bọn họ nói chuyện gì, xoay người đi về phía một căn phòng nghỉ ngơi, đặt bản vẽ thảo và máy tính xách tay lên bàn uống trà nhỏ.
Cô đi tới bên cửa sổ ngắm trăng.
Đêm đó lúc Cung Âu cầu hôn cô, cô cũng đứng bên cửa sổ này, trăng của đêm đó cũng sáng như vậy.
Đây là đêm cuối cùng cô ở lại lâu đài đế quốc.
Có vài thứ vĩnh viễn cũng không đổi, nhưng có vài thứ, lại thay đổi rất nhanh.
Cô chuyển mắt nhìn phòng nghỉ ngơi một vòng, còn nhớ đêm đó, cô một mình ngây ngốc nói chuyện với gối ôm, nói chuyện với đèn, cô nói cho mỗi một món vật phẩm, cô có nhà.
Chỉ chớp mắt.
Tỉnh lại nhanh như vậy, làm cho cô không kịp đề phòng.
Nhà của cô đâu, tại sao lại chưa có?
Hôn lễ của cô đâu, tại sao cũng chưa có?
Tại sao cô lại ngây thơ như vậy, cho là cô có thể ở cùng một chỗ với Cung Âu, thật sự có thể trở thành cô đâu của Cung Âu?
Cô thật là khờ, quá ngu ngốc.
Bây giờ, rốt cuộc cô cũng đã nếm được mùi vị té đau.
Trong phòng ngủ lớn như vậy, bóng đêm bên ngoài cửa sổ thật xinh đẹp, một câu đàn piano tam giác yên tĩnh đứng ở đó, Mona đứng bên mép giường, trên người mặc một chiếc váy dài hình chữ A hấp dẫn, đôi mắt xanh nước biển kinh ngạc nhìn trong góc.
Chỉ thấy Cung Âu mặc áo ngủ ngồi lui lại trong góc, ôm chân mình ngủ ở đó.
Đường đường là tổng tài của N.E lại ngủ trong góc.
Tại sao anh lại như vậy?
Mona nhíu mày một cái, có lúc cô thật cảm thấy trên người Cung Âu không có chút khí chết quý tộc nào, không đủ thân sĩ, không đủ tao nhã lịch sự, có lúc còn mắng chửi thô tục, không có lễ nghi phong độ nên có.
Có thể là vì ở chung với một bình dân như Thời Tiểu Niệm trong khoảng thời gian dài, sau này sẽ tốt hơn một chút.
Cô sẽ để cho anh trở nên tốt hơn.
“Cung Âu, Cung Âu.” Mona ngồi xuống, vỗ vỗ cánh tay anh, trong mắt tràn đầy tình yêu, giọng nói cũng mềm mại: “Đừng ngủ trên đất, lên giường ngủ đi.”
“...”
Cung Âu ngồi trong góc không nhúc nhích, trên gương mặt anh tuấn không chút biểu tình, ánh mắt híp lại thật chặt, chân mày vẫn luôn nhíu.
Ngay cả khi ngủ cũng mang theo lo lắng.
“Đứng lên đi, Cung Âu, anh đừng ngủ trên đất.”
Mona thúc giục anh mấy lần, anh cũng không tỉnh lại.
“Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu ngồi ở đó, bỗng nhiên thầm thì một cái tên, giọng trầm thấp, môi mỏng lúc nói ra tên này mang theo lưu luyến vô hạn.
Giọng nói của anh từ tính đến chết người.
“...”
Mona ngồi xổm ở đó, trong mắt lập tức lộ ra ghen tị, hận không thể che kẽ hở trong miệng Cung Âu lại.
Trong mắt của anh chỉ có Thời Tiểu Niệm thôi sao?
Thôi.
Dù sao Thời Tiểu Niệm sẽ đi rất nhanh, cuộc sống cô ở lại bên cạnh Cung Âu còn dài, sống chung lâu ngày, còn không có Thời Tiểu Niệm làm rối lên, cô cũng không tin đại tiểu thư của gia tộc Lancaster cô không có được trái tim của Cung Âu.
“Lại đây, Cung Âu, tôi đỡ anh lên giường ngủ.”
Mona đưa tay ôm lấy Cung Âu, đỡ anh tỉnh lại.
Động một cái như vậy, chân mày Cung Âu nhíu lại, từ từ mở mắt ra, lạnh như băng nhìn cô.
Mona ngưng mắt nhìn gương mặt của anh, mỉm cười nói: “Cung Âu, đứng dậy lên giường ngủ, ngủ trên đất không ngon.”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.