Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Nghe được giọng nói của Mona, Thời Tiểu Niệm từ bên cửa sổ quay đầu nhìn cô.
Mona nhìn thấy băng keo cá nhân trên trán cô, giễu cợt cười lạnh một tiếng: “A, thật là đáng thương, trước khi đi còn phải bị thương một lần.”
“...”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô.
Cô có thể cãi lại, nhưng Thời Tiểu Niệm đã lười tranh cãi nữa, tranh cãi thì thế nào, đều không tranh được cái gì lại.
“Không nghĩ tới, chỉ mới sáu ngày cô đã không chống nổi nữa, nhìn xem nhỉn xem, còn nói muốn đuổi tôi đi, bây giờ, người bị đuổi đi không phải tôi, mà là cô.” Mona đi tới trước mặt cô, nâng cằm lên, nhìn cô tràn đầy kiêu ngạo.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng đứng đó.
“Loại mùi vị trơ mắt nhìn Cung Âu bị tôi cướp đi này không dễ chịu đúng không?” Mona nhìn cô, khinh thường nhún vai: “Bất quá cô cũng thật là lợi hại, tôi không nghĩ tới cô đã từng bị thay nhau cưỡng hiếp còn có mặt mũi ở lại bên cạnh Cung Âu, không phải người Trung Quốc coi trọng trinh tiết nhất sao?”
“...”
“Đương nhiên, có thể trèo lên một người đàn ông như Cung Âu, sẽ không cần để ý đến trinh tiết gì, đúng không?” Mona cười một tiếng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy khinh thường: “Từ đầu đến cuối, cái cô có thể dựa vào cảm tình của Cung Âu đối với cô, bây giờ Cung Âu không còn yêu cô nữa, cô liền không còn gì cả.”
“...”
Nghĩ đến cuộc sống sau này của cô thật đáng thương, bị Cung Âu đuổi ra khỏi cửa, chỉ còn lại một mình, không đúng, còn có đứa bé trong bụng cô, một đứa bé không ai thèm nhận.” Mona cười nói: “Nghĩ như vậy, tôi thật đúng là càng đồng tình cô hơn. tôi thích giúp đỡ người yếu, có cần tôi mua một căn phòng cho cô hay không?”
Dù sao đối với cô mà nói tiền chẳng là cái gì cả.
“Cô diễu võ giương oai đủ chưa?”
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt, không chút cảm tình.
thiên kim tiểu thư của gia tộc Lancaster bắt đầu tranh đoạt tình nhân cũng không khác gì với người thường, chanh chua cay nghiệt vô cùng.
“Tôi đã từng nói, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cái dáng vẻ tự cao của cô trước mặt tôi cho cô, Mona Lancaster tôi nói được thì làm được.” Mona đứng trước mặt, cao cao tại thượng nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt kiêu ngạo của cô, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Hồi lâu sau, Thời Tiểu Niệm lui về sau hai bước, nói với Mr. Cung bên cạnh: “Mr. Cung, mời vị đại tiểu thư của gia tộc Lancaster này ra ngoài, nếu cô ta không đi, thì đánh đến khi cô ta đi.”
Cô đã không còn gì cố kỵ nữa.
“Dạ, chủ nhân.”
Mr. Cung đứng ở đó, đôi mắt đen quét về phía chỗ Mona đang đứng, sau đó bước về phía trước, dùng bàn tay bằng thép nắm lấy Mona: “Tiểu thư, mời cô rời đi.”
“Anh buông tôi ra.”
Mona sợ hãi, muốn giãy giụa lại bị Mr. Cung nắm thật chặt.
Trên mặt Mona lộ ra tức giận, quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn cô: “Mona tiểu thư, tôi là chia tay với Cung Âu, nhưng chưa tới phiên cô đến làm nhục tôi.”
“Thời Tiểu Niệm, mục tiêu của tôi vẫn là Cung Âu, cho nên vẫn luôn không đối phó với côt, cô cho là chọc tôi như vậy, cô sẽ có kết quả tốt sao?” Mona tức giận nói, cầm lấy bàn tay của Mr. Cung.
“...”
Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống.
Kết quả tốt?
Bây giờ cô không còn gì cả, còn muốn kết quả tốt gì, cô còn có thể trờ nên tệ hại như thế nào?
Mr. Cung không không để cho cô tiếp tục ồn ào, liền cưỡng ép kéo Mona ra, Mona không giãy giụa được, không phản kháng được, chỉ có thể bị mạnh mẽ lôi ra.
Cửa sổ ngoài trời dần dần sáng.
Thời Tiểu Niệm nằm trên ghế sô pha từ từ tỉnh tại, cô chỉ ngủ hai giờ.
Không tệ, lúc này mà cô còn có thể ngủ được.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt đi về phía trước, thân thể màu bạc của Mr. Cung yên lặng đứng đó, bình tĩnh trông nom cô.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa phòng nghỉ ngơi vang lên, sau đó liền nghe được giọng nói của Phong Đức truyền tới: “Thời tiểu thư, cô đã tỉnh chưa, ba giờ sau sẽ bắt đầu buổi họp báo, có thể chọn quần áo.”
Cung Âu không hổ là nhân vật lớn, công bố tình yêu phải ồn ào trọng đại, ngay cả kết thúc tình yêu cũng muốn cho toàn thế giới đều biết.
Thật biết điều/
“Được, tôi biết.”
Thời Tiểu Niệm cất giọng trả lời, cô không có cách nào từ chối, chính xác mà nói, cô không có năng lực từ chối, cô không thể nói không muốn, không thể nói không chịu.
Cung Âu cao cao tại thượng bao nhiêu, cô hèn mọn bấy nhiêu.
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế sô pha đi về phía trước, đưa tay kéo cửa, vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy Phong Đức tao nhã lễ phép đứng ở đó, Cung Âu đi từ hướng khác tới, vừa đi vừa gài nút áo Âu phục.
Anh ăn mặc rất đẹp, đẹp trai giống như lần đầu tiên anh công bố tình yêu vậy, quanh thân phát ra quý khí cùng ưu nhã bẩm sinh đã có.
Cung Âu đang muốn đi xuống, đột nhiên đôi mắt đen liến nhìn Thời Tiểu Niệm, lại nhìn chăm chú căn phòng cô đã ở, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ai cho phép em ở trong phòng nghỉ ngơi này.”
Đây là phòng nghỉ ngơi, không phải phòng ngủ, ngay cả cái giường cũng không có.
Chẳng lẽ cô không biết mình đang mang thai sao?