Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trái tim giống như bị dao cứa thật mạnh, cười khổ một tiếng: “Không cần tuyệt tình như vậy đi, chẳng lẽ muốn tôi đi ngủ trong phòng bếp sao?”
Anh thật là cực đoan, lúc yêu thương cô thì yêu thương đến trên trời, lúc không cần, có thể ném cô xuống đất không chút do dự.
Cho dù cô chỉ là một vật nuôi đi, cô cũng sẽ biết đau chứ.
“...”
Cung Âu bị cô nói nghẹn lời, trong lúc nhất thời không nói câu nào, đôi mắt đen nhìn gương mặt cô chằm chằm hồ lâu sau, trong ngực cảm thấy không thoải mái.
Anh quay người đi cũng không thèm quay đầu lại, ngón tay dùng sức siết chặt cà vạt.
Cổ họng giống như bị chặn lại vậy, làm anh bực bội đến nghẹt thở.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, cô cảm thấy cô thật lợi hại, bây giờ còn có thể mạnh mẽ chống đỡ đứng ở đây, mà không phải là ngã xuống.
“Thời tiểu thư, đi chọn quần áo với tôi đi.”
Phong Đức đứng bên cạnh nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu đi theo ông, cô thay một cái đầm lễ phục dài, màu hồng nhạt làm nổi bậc cô xinh đẹp động lòng người trong kính.
Một người thợ trang điểm đứng bên cạnh cô, gỡ băng cá nhân trên đầu cô xuống, không để ý vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn, liền đánh phấn lên.
Sau khi trang điểm tinh xảo, cô càng tỏa ra xinh đẹp rực rỡ, không nhìn ra chút vết thương nào trên trán.
Tất cả cũng phải làm hoàn mỹ như vậy.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, thợ trang điểm đứng phía sau xách váy dài cho cô.
Trên chân cô vẫn mang giày da mày trắng, thợ trang điểm cũng đề nghị cô mang giày cao gót, cho là chỉ ở buổi họp báo một thời gian sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng dù chỉ là một phút cô cũng không đồng ý.
Đứa bé của cô không có ai yêu thương, cũng chỉ có cô đến yêu thương.
Thời Tiểu Niệm ra lâu đài đế quốc, đi tới từng bước từng bước, một chiếc xe xa hoa đậu ở đó, Phong Đức tự mình xuống mở cửa cho cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trên gương mặt được trang điểm xinh đẹp cho dù không lộ ra nụ cười cũng có vẻ khí sắc rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra được hôm qua cô chỉ ngủ hai giờ.
Cô ngừng ở đó chừng mấy giây.
Ngày công bố tình yêu, cô cũng là được một chiếc xe xa hoa đón đi.
“Thời tiểu thư?” Phong Đức nhìn cô tràn đầy khó hiểu.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không nói gì, khom người ngồi vào xe.
Trong xe chỉ có một người tài xế, cô nhìn vị trí bên cạnh, chỗ này vốn là lúc nào cũng có Cung Âu ngồi, từ giờ phút này, sẽ không còn nữa.
Nhìn về chiếc xe phía trước, cô biết, Cung Âu đang ngồi trong chiếc xe đó.
Có lẽ, còn có Mona.
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh ngồi trong xe, nhìn xe chậm rãi chạy tới, ra khỏi lâu đài đế quốc nguy nga thần bí, cô quay đầu nhìn ngắm bên ngoài.
Xa xa là một mảnh rừng rậm xanh biếc.
Trong cánh rừng kia, suýt chút nữa cô đã tuyệt thực mà chết, cũng từng gặp ánh sao đẹp nhất.
Tốt, xấu, đều kết thúc.
Tất cả đã kết thúc.
Rừng rậm từ từ thụt lùi lại phía sau, dần dần biến mất trong tầm mắt của cô.
Buổi họp báo vẫn cử hành trong nhà khoa học kỹ thuật, công khai tình yêu ở chỗ này, tuyên bố kết thúc cũng ở chỗ này, vẽ lên một vòng tròn kết thúc.
Nhưng vòng tròn này trong mắt Thời Tiểu Niệm lại châm chọc như vậy.
Đây là một buổi họp báo tạm thời.
Trừ ký giả truyền thông, không có con sốt khoa học kỹ thuật gì đang chờ cả.
Hôm nay vắng lạnh hơn buổi công khai tình yêu ngày đó rất nhiều.
Xe ngừng trước cửa lớn của nhà khoa học kỹ thuật, cửa xe bị đẩy ra, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, ngước mặt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Cung Âu chờ ở cửa, gương mặt anh tuấn bất phàm, đôi mắt đen nhìn cô thật sâu, nhưng cũng không chút biểu tình gì.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt quen thuộc của anh, trái tim không khỏi bị đâm đau.
Cô đi về phía anh.
Bỗng nhiên Cung Âu đưa tay ra trước mặt cô, ngón tay của anh thon dài, sạch sẽ.
Thời Tiểu Niệm dửng sốt ở đó một lát, bàn tay liền bị Cung Âu nắm lấy, anh cầm tay cô thật chặt đi vào, giọng nói trầm thấp lạnh như băng: “Nhất định phải nói với bên ngoài là chúng ta cùng chia tay.”
Nắm tay nhau ý nói chia tay trong hòa bình sao?
Xin lỗi, cô không cảm thấy hòa bình gì cả.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, muốn giật tay mình lại, Cung Âu phát hiện ý đồ của cô, nắm tay cô rất chặt, giống như những lần trước vậy, sau đó mười ngón tay đan xen vào nhau.
Bỗng nhiên cô nhớ lại buổi công bố tình yêu ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, lúc Cung Âu nhảy xuống đài nắm tay cô, anh cũng cầm chặt như vậy.
Mà lần này nắm chặt, nhưng là muốn chia tay.
Ngang qua lối đi sáng ngời, hai cánh cửa đóng chặt trước mặt họ được nhân viên mở ra, sau đó một trận tiếng mở cửa nối liền không dứt truyền tới.
“Mỉm cười.”
Cung Âu bá đạo ra lệnh, sau đó nắm tay cô đi vào.
Bên trong đã trang trí thành hiện trường buổi họp báo, vệ sĩ mọc lên như rừng, ký giả truyền thông cùng nhân viên quay phim cũng không nhịn được đứng lên, liên tục chụp hình bọn họ.
Nhưng cũng xem như yên tĩnh, trừ tiếng mở cửa thì không còn tiếng gì khác.
Thời Tiểu Niệm lộ ra nụ cười, cười đến ngay cả cô cũng cảm thấy mình dối trá, quay mặt nhìn sang Cung Âu, chỉ thấy gương mặt Cung Âu vẫn lạnh lùng, thật giống như người bị bỏ rơi là anh vậy.