Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Xin cô chờ một lát.”
Người bên kia nói.
Lặng im một thời gian dài, chốc lát sau có một âm thanh ôn nhu vang lên bên tai cô: “Mona tiểu thư, xin chào.”
La Kỳ là phụ nữ Phương Đông.
Mona luôn không thích tướng mạo của phụ nữ Phương Đông, nhưng cô rất thích ngắm La Kỳ, La Kỳ khí chất cao quí, phong cách nhiều phụ nữ không bắt kịp, cô phải học tập nhiều.
“Chào bác gái, cháu là La Kỳ.”
Mona lễ phép mở miệng, ngồi trên xe thể thao màu đỏ, đôi mắt xanh nước biển dưới bóng đêm xẹt qua một tia tính toán.
“Mona tiểu thư, chúng ta đã lâu không gặp.”
“Bác gái không cần khách khí như vậy, gọi cháu là Mona được rồi.” Mona cười nói: “Mạo muội gọi điện thoại cho bác, không hề có chuyện gì, cháu chỉ muốn đề nghị một chút, nếu hai bác không chấp nhận, cháu cũng có thể hiểu được.”
“Không biết là chuyện gì?”
La Kỳ hơi nghi hoặc hỏi.
“Bác gái, cháu rất yêu Cung Âu, cháu rất hi vọng có thể ở trong lâu đài cùng Cung Âu.” Mona nói đâu vào đấy.
La Kỳ mỉm cười: “Cái này cũng là điều trưởng bối chúng tôi hi vọng.”
Cung gia và gia tộc Lancaster kết hợp, tất nhiên có thể làm cho đời kế tiếp vẫn phồn vinh.
Mona tiếp tục nói: “Nhưng Cung Âu có chứng bệnh rối loạn hoang tưởng (chướng ngại nhân cách cố chấp) nên cuộc sống anh ấy rất khó khăn, không biết bác trai có thể đồng ý chữa bệnh cho anh ấy không?”
“Chữa trị rối loạn hoang tưởng?” La Kỳ sửng sốt, chần chờ một lát rồi nói: “Mona tiểu thư, bệnh này không nghiêm trọng như vậy.”
Phàm là mẹ, mặc kệ cao quý hay nghèo hèn đều không thích có người trực tiếp nói với mình con trai có bệnh tật.
“Bác gái, không gạt bác, cháu đang nghiên cứu bệnh rối loạn hoang tưởng, cháu cho rằng, rất nhiều phương diện của Cung Âu đều bị bệnh này ảnh hưởng, ví dụ như Thời Tiểu Niệm.” Mona nói.
“Đây là ý gì?”
“Cháu cũng mới biết gần đây, Thời Tiểu Niệm bị làm nhục nên mang thai, dĩ nhiên Cung Âu vẫn muốn khư khư cố chấp với cô ta.” Mona nói: “Tuy hiện tại đã chia tay nhưng khó bảo đảm Cung Âu sẽ không sinh ra tính cố chấp quá độ với người phụ nữ tiếp theo mà mất đi phán đoán của mình. Cho nên, cháu hi vọng….”
“Cháu nói ai mang thai?”
La Kỳ sững sờ đánh gãy lời cô.
Mona nhíu mày, La Kỳ dù gì cũng xuất thân từ quý tộc, tuy không thể so với gia tộc Lancaster nhưng sao có thể đánh gãy lời người khác, lễ phép căn bản cũng không có?
“Thời Tiểu Niệm mang thai.” Mona nói: “Khi kí hiệp ước chia tay, cô ta đã chính miệng thừa nhận đứa bé này là do bị cưỡng bức mà có.”
La Kỳ bên kia không nói nên lời.
“Bác gái?” Mona ngơ ngác: “Bác vận ở đó chứ?”
Thanh âm của La Kỳ dừng rất lâu mới vang lên: “Mona, là như vậy, bên bác còn có chút chuyện, bác liên hệ cháu sau, thảo luận chuyện Cung Âu.”
Nói xong, La Kỳ liền cúp điện thoại.
“…”
Mona không nói gì mà nhìn điện thoại, cứ như vậy mà cúp máy?
Lúc thảo luận thông gia, không phải Cung gia rất hài lòng với cô sao, tại sao chưa nghe xong lời của cô mà lại cúp máy?
Mona cau mày, bây giờ cô phải làm thế nào?
Cũng không có biện phápn khác, chỉ có thể tiếp tục từng bước giữ tâm của Cung Âu, sợ anh một ngày chưa trị hết, một ngày chưa động tâm với cô.
Mona bỏ điện thoại xuống, nằm dài trên vô lăng, cực kì buồn phiền.
Cung Âu, thật sự là số kiếp trong mệnh cô.
Có điều cô sẽ không bỏ qua, độ khó càng lớn, càng có thể gây nên lòng háo thắng của cô.
Thời Tiểu Niệm sững sờ ngồi ở nhà thuê rất lâu, không đợi được cảnh sát tới cửa.
Cô ngồi trên sofa, một tay chống cằm, trong mắt đầy nghi ngờ.
Quả thực không hiểu ra sao.
Không phải Cung Âu nói báo cảnh sát tới bắt cô sao? Nói tới nghiến răng, cảnh sát cũng không tới cửa.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Cung Âu, cũng không biết tại sao, bây giờ cô vừa nghĩ đến Cung Âu liền nghĩ đến Mona bên cạnh anh như hình với bóng.
Gọi điện thoại cái gì.
Không gọi càng tốt hơn.
Cô cũng không cần nghe vu oan giá họa, để anh tùy tiện làm gì.
“Chủ nhân, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.” Thân thể màu bạc của Mr Cung đứng bên cạnh nhắc nhở cô.
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đứng lên đi vào phòng ngủ, tay vịn bên hông.
Không biết có phải do cô mang thai không? Hiện tại thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy bụng dưới, thắt lưng của mình nhỏ hơn trước.
Thời Tiểu Niệm đưa tay vuốt bụng, hai bảo bảo.
Cô phải cố gắng kiếm tiền mới được, cô không có thời gian đi hao tổn tinh thần vì tình yêu, phải nỗ lực phấn đấu vì hai bảo bảo.
Ngủ thật tốt.
Phấn đấu thật tốt.