Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm vén chăn lên giường, trong đầu có chút bừng tỉnh: “Mr Cung, ngày mai tôi có chuyện gì quan trọng không?”
Sau khi mang thai, trí nhớ cô rất kém.
“Tôi xem một chút.” Mr Cung đứng đó, trong mắt nhảy ra hàng loạt dữ liệu, giọng nói điện tử vang lên: “Chủ nhân, ngày mai cô muốn đi xem diễn viên thử vai.”
Đúng rồi.
Chính là cái này, Hạ Vũ cho cô bản quyền kịch bản, động tác công ty kia rất cấp tốc, bây giờ sẽ bắt đầu tuyển diễn viên, xin cô cho ý kiến.
“Tôi biết rồi.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nằm xuống giường, nằm lên gối đầu nói: “Phát nhạc nhẹ dưỡng thai đi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Âm nhạc êm dịu chậm rãi vang lên trong phòng ngủ.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, vừa nhắm mắt, nghe âm nhạc này, cô dần ngủ, trong mơ, cô lại trở về một khu rừng rậm rạp.
Nhìn khoảng ngôi sao trong rừng kia.
Một nơi khác, Sâm Lâm sâu xa.
Một bóng người cao lớn nằm trên cây, hai chân thon dài đặt lên nhau, hai tay chống sau đầu, khuôn mặt anh tuấn, mắt đen thâm thúy.
Chính là Cung Âu.
Vô số tia sáng từ trên chiếu xuống, từng tia chiếu lên người anh.
Anh mở to hai mắt, nhìn sao trên đỉnh đầu, sao xa không thể với.
Cung Âu nằm trên cây, chậm rãi giơ thẳng tay, duỗi năm ngón tay thon dài, những vì sao rơi vào giữa ngón tay anh, anh đột nhiên nắm chặt nắm đấm nhưng không nắm lấy gì cả.
Trong mắt anh tràn đầy uể oải.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân trầm thấp truyền đến.
Một người đàn ông mặc tây trang đi tới bên cạnh Cung Âu, nhìn Cung Âu nằm trên cây, cúi đầu: “Cung tiên sinh, chuyện ngài muốn tôi tra, tôi đã bí mật tra được.”
“…”
Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, mắt không nhúc nhích, chỉ đưa tay về phía hắn.
Người đàn ông lập tức cung kính đưa tài liều.
“Lui, chuyện này không được nói với ai, bước kế tiếp làm thế nào tôi sẽ nói anh biết.” Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
“Rõ, Cung tiên sinh, tôi lui xuống trước.”
Người đàn ông cúi thấp đầu, xoay người rời đi.
Cung Âu cầm tài liệu trong tay, chậm rãi mở ra, một loạt chữ tiến vào tầm mắt anh.
Anh mở tài liệu ra, thân thể Thời Tiểu Niệm dần hiện ra trước mặt anh.
Ngày mai, sắc trời không thể nào tốt.
Thời Tiểu Niệm vừa ra khỏi cửa, trên trời lập tức mưa, cô mặc quần áo và áo rộng, buộc mái tóc dài.
Từ trên xe bước xuống, Thời Tiểu Niệm cầm ô đi vào.
Đây là một khách sạn cao cấp, có nhân viên trước cửa nhìn thấy cô liền ra đón: “Thời tiểu thư đến rồi, buổi thử vai lập tức bắt đầu, tôi dẫn đường cho cô.”
“Cảm ơn!”
Thời Tiểu Niệm lấy mắt kính xuống, cảm kích nói.
Nhân viên ân cần cầm ô cho cô, phục vụ chu đáo.
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc, ngoại trừ thời điểm bên cạnh Cung Âu, xưa nay cô không thể khiến người ta lễ độ với mình, bây giờ cô cũng không phải bạn gái của Cung Âu, người đoàn kịch này còn khách khí với cô như vậy.
Thật là một đoàn kịch không tồi.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, sau đó đi vào phòng thử vai, dàn đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất thấy cô liền vội vã đứng lên chào cô, cực kì khách sáo.
“Chào mọi người!”
Thời Tiểu Niệm có chút thụ sủng nhược kinh.
Internet đều nói cô bình dân rốt cuộc cũng rời khỏi hào môn, tất cả đều cười trên sự đau khổ người khác, nhưng người nơi này không đề cập nửa chữ tới chuyện tình cảm của cô, cũng không xem thường cô, đều cùng cô thảo luận nội dung truyện tranh.
Lần này Hạ Vũ làm rất đáng tin, lại có thể tìm cho cô một đoàn kịch tốt như vậy.
“Những người này đều tới thử vai, Thời tiểu thư xem đi.” Đạo diễn đưa cô một chồng hồ sơ, ngữ khí rất khách khí.
Hồ sơ khá ngắn gọn, phân rõ nam nữ.
Thời Tiểu Niệm vừa mở ra, người được tuyển đều là ngôi sao lớn của làng giải trí, cô khó tin hỏi: “Đạo diễn, lần này chúng ta đầu tư rất lớn sao?”
Nếu thiếu đầu tư sẽ không thể mời ngôi sao lớn, tiền mời ngôi sao hết một nửa, chế tác sẽ tốn kém rất nhiều.
“Yên tâm đi, lần này chúng tôi kéo được một nhà đầu tư lớn, nghe nói con gái của ông chủ rất mến Thời tiểu thư.” Đạo diễn cười nói.
Hóa ra là vậy.